Đêm bóc vỏ từng lớp trăng cùng kiệt – Nguyễn Nhựt Hùng

VTH – Đọc chùm thơ mới của Nguyễn Nhựt Hùng gửi vuthanhhoa.net, nhận thấy thơ bạn ấy đã chững chạc và sâu lắng hơn, không chỉ là  góc nhìn mới lạ của những người trẻ thế hệ 8-9X nữa… Mời bạn yêu thơ đọc chùm thơ mới của Nguyễn Nhựt Hùng: 

>> Phố thay áo không chông chênh cầu ván – Nguyễn Nhựt Hùng

ĐỨA TRẺ TRONG KHE CỬA

Nhà thơ trẻ Nguyễn Nhựt Hùng

Mẹ tôi ngồi miên man trên tháng Giêng
gỡ từng cơn ho ra khỏi cơ thể đậm màu
khi tháng ngày vẫn còn đang loay hoay ăn nốt màu xanh cuối cùng trên chiêc lá bàng trước cửa
đêm nảy nở một cách nhẹ nhõm
trong từng chiếc túi vàng nâu được đánh số cẩn thận
vài nỗi đau bất chợt bạc màu

Có một ánh mắt nhìn tôi màu xàm xạm
ngày đã tạt ướt bàn chân
tôi nhặt vội cái bóng mềm nhũn của mình
chạy đi nấp vào cuộc trốn tìm mảnh khảnh
bài hát dập dìu tê dại trên bậc thang gió
đậu trên trán tôi trong thấu thị bàn tay rợp mặt ngõ dài

Qua khe cửa tôi thấy Mẹ ngồi trong căn phòng thơm mùi trẻ con
những chiếc tã lót quấn giấc mơ nồng trắng
nhành hoa dại vươn chầm chậm vào đêm
đôi môi nở ra màu đỏ
bên lồng ngực một giấc ngủ không toan tính trở mình
[ mùa-mùa-mùa đã tái sinh
tôi-tôi-tôi- đã bất thình lình tôi]

Có một ánh mắt chạm vào mắt tôi
mùi đất ẩm hanh rì rầm bò ra khi con thạch sùng cất tiếng khóc về cái tên của nó bị quên lãng
Mẹ đã nặn cả bầu trời chắt cho tôi cái nhìn không biết mỏi
tuổi thơ nhưng nhức
trong bóng tối có màu xanh của cánh đồng cắm ngập chân răng
hơi thở ký ức rất nóng
phả vào gáy tôi rất mềm
người phụ nữ tóc xõa kín đám mây
buộc vào tay tôi sự im lặng
sự im lặng bắt đầu từ khe cửa
tôi đã nuôi những nỗi buồn bằng những gương mặt trôi đi
qua mỗi cơn mê thầm thì của mình
tôi chép vội mặt trời lên bức tường bằng viên phấn thời gian.

CƠN MẤT NGỦ KHÔNG MÀU

Anh uống cơn mất ngủ từ vực mắt hun hút của em
đêm bóc vỏ từng lớp trăng cùng kiệt
những giấc mơ liếm vào mặt chúng ta rồi tắt ngúm
em nằm trên giường với chiếc quần lót trễ nải
trong bình gốm từng cành hoa thâm cuống héo lách tách

Chảy qua căn phòng âm ỉ dòng cello
anh thấy từng đàn muỗi ngừng đập cánh và khóc hết máu
cõng nhịp âm thanh tiếng lá mưng nhựa
thèm chạm vào tóc em khoả điệu xương rồng trôi rũ áo
bóng tối tắm gai gội ánh sáng trút hết vào thềm

Anh vuốt ve hộ em vết đau thời gian không son phấn
im lặng dang dở lột da trườn chầm chậm vào đêm
o bế lời tay mỏng mảnh khoét rỗng sâu khoảng cách
nụ cười mộng du co quắp èo uột
xót buốt nửa bên đầu

Đêm mửa đi nóng lạnh khi chập thở tàn tạ chui rúc vào ngực em
bốn bức tường của căn phòng bắt đầu biến mất
những thầm thì chết đi sống lại
bầu trời đầu thai nở tím bầm mênh mông
em lún vào giấc mơ trở lại của chúng ta
anh đã thức trắng đêm trong suy nghĩ không màu của chính mình.

CHUYỆN

Anh và em ngồi đối diện trong một góc quán tối
bông hoa trên bàn nở chậm chạp qua một hơi thở xanh mét
người phục vụ mang một giấc mơ lơ lửng tới
đặt trước mặt chúng ta

Em thì thầm về câu chuyện đã đánh rơi tiếng nói của mình vào năm ngoái
người đàn ông áo vest xám
chui vào một căn nhà không số
cởi từng lớp ánh sáng quanh em
bóng tối không cất giấu được gì
khi niềm tin quá lớn

Anh bảo anh đã gặp tiếng nói ở một cánh đồng
của một ngày trận mưa sốt rét
run bần bật bên mái tóc ướt nhèm
ngày tiếng nói có màu sợ hãi
giữa hốc mắt trắng bạch cả cánh đồng

Ký ức cọ quẹt vào khuôn mặt của chúng ta
thời gian đóng vào em những cây đinh khổng lồ
em xòe tay cho anh xem một dòng sông mất ngủ
bầy cá mù lòa không biết cách thoát khỏi dòng sông gần cạn kiệt
em đã nhìn về anh khi chạm được mùi tin cậy
những giọt máu nở ra dọc đường
khi em tụng niệm nỗi buồn vào quên lãng

Anh và em đã đi rất xa trong một góc quán tối
anh vừa uống một tách mộng du, và bàn chân trôi về con đường cỏ dại
em vừa nuốt một ngụm mê sảng, và tâm hồn nói mớ với cơn đau.

Nguyễn Nhựt Hùng

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu