VTH – Trang web Hội Nhà văn TPHCM ra mắt Bạn đọc chưa lâu nhưng đã có chỗ đứng nhất định bởi giao diện sang trọng, các chuyên mục luôn được cập nhật hấp dẫn từ những sự kiện trong đời sống văn chương, giới thiệu Tác phẩm và Tác giả chọn lọc, đến tin tức thời sự quốc tế và nhịp sống đương đại của thành phố Sài Gòn phồn hoa. (Mời xem tại đây).
Nếu bạn biết người Biên tập trang web, bạn sẽ không ngạc nhiên bởi anh chính là người đã 16 năm gắn bó trên cương vị Trưởng Ban Văn hoá văn nghệ Tạp chí Kiến thức ngày nay; hiện là Chủ biên chuyên san Đương thời, trưởng Ban Nhà văn trẻ, ủy viên BCH Hội Nhà văn TP.HCM – Nhà thơ, nhà báo Phan Hoàng.
Đọc thơ Phan Hoàng, nhận thấy sức trẻ lan tỏa trong từng câu chữ , bao trăn trở nhân văn trước cuộc sống hiện đại bộn bề, những suy ngẫm khá độc đáo dưới góc nhìn sử thi…
vuthanhhoa.net trân trọng giới thiệu chùm thơ của anh Phan Hoàng và chùm thơ mới của Vũ Thanh Hoa trên trang web Hội Nhà văn TPHCM. (tại đây)
NỖI BUỒN VĂN CHƯƠNG
Có một thế giới văn chương
mầm xanh nối tiếp mầm hy vọng
xác chữ vô biên thần chữ vô tình
Có một thế giới văn chương
giải thưởng như nấm sau mưa- vương miện như của hồi môn
chữ nghĩa tưng tửng từng tưng mừng reo lễ hội
Có một thế giới văn chương
danh hiệu nhà văn như thứ đồ trang sức
chữ nghĩa rủng rẻng rủng reng toen toét hơi đồng
Có một thế giới văn chương
đồng nghiệp bới tìm tì vết nhau như gà bới rác
chữ nghĩa nháo nhác nháo nhào siêu thị hoàng hôn
Có một thế giới văn chương
tâng bốc nhau như quảng cáo keo dính chuột
chữ nghĩa sáng xỉn chiều say khách sạn nhà hàng
Có một thế giới văn chương
nhà văn chân chính như tá điền cật lực trên cánh đồng giông bão
mùa vàng thuộc về những phú ông khuynh đảo thị trường
Có một thế giới văn chương
tôi không tin
có thể tồn tại một thế giới văn chương
buồn như tiếng ho sặc sụa nửa đêm con trẻ
BỰC MÌNH NGHE TRƯƠNG CHI KHÓC
ta biết Trương Chi không bao giờ khóc
chỉ có nụ cười chẳng hé trên môi
nụ cười của ngôi sao lạ
cuộc tình như một lằn roi
ta biết Trương Chi không bao giờ khóc
chỉ có tài hoa chẳng thốt nên lời
tài hoa giữa ảo trùng tai hoạ
đừng thương hại chàng vội Mỵ Nương ơi!
những ngôi sao ngang trời thao thức
thuyền Trương Chi lãng đãng bến mơ
để lại ngàn năm
tiếng khóc dại khờ…
EM NÓNG DẦN LÊN
khí hậu biến đổi từng ngày
trái đất nóng dần lên từng ngày
gió thốc mạnh từng ngày
nước dâng cao từng ngày
rừng cháy lan từng ngày
những đàn chim di cư tìm bầu trời mới
hay chờ chết?
những đàn cá di cư tìm nguồn nước mới
hay chờ chết?
những đàn thú di cư tìm cánh rừng mới
hay chờ chết?
khí hậu biến đổi từng ngày
da thịt em nóng dần lên từng ngày
hành tinh ta tốc hành khám phá thế giới mới từng ngày
em
cởi bỏ mọi trang phục pha lê nứt vỡ
cởi bỏ mọi tư duy hình thức đa khô đình nát bến cạn
hoà nhập vào cơ thể ta đang tốc hành về phía ánh sáng
hay đóng cửa
tự huyễn hoặc mình
và chờ chết?
4.12.2010
CƠN BÃO KÝ TỰ MỚI
mải mê như ngọn gió vô hình
trong thế giới ảo
lớp lớp ký tự vô hồn
nhà nhà nhốn nháo
những ký tự thiếu tư duy số phận
ta bỗng lắc lư
bay
bay
lên
từ muôn đợt sóng ngầm
chìm trong cơn bão không hề dự báo
cơn bão đưa ta vào thượng tầng khí quyển
say điệu luân vũ thiên nga
lá rừng hoá than trở về xanh cành lộc mới
đá bí mật mở dần pho ký tự núi lửa
đồng hồ ngực biển quay ngược
những vệt đồi mồi biến khỏi bóng đêm
cơn bão nổi mạnh dần lên
thế giới ký tự mới mở ra
mỗi hơi thở nồng nàn bạt ngàn tín hiệu
em cứ ngon giấc hồ nghi giữa mùa hoa cúc
cơn bão nối những ký tự nồng nàn cất tiếng thuỷ tinh
9.12.2010
HỘP ĐEN BÁO BÃO
tôi tìm đến thơ hay thơ tìm đến tôi?
tôi tìm đến em hay em tìm đến tôi?
tôi nào hay biết
thơ và em và tôi
và tất cả
ngẫu hứng tự do đất trời
chênh vênh giấc mơ giữa sự sống và cái chết
thơ gào thét trong tôi
cơn địa chấn chung thân những trái tim đen
cơn bão tử hình những cái lưỡi điện tử
thơ thắp sáng tôi
ngọn nến ước mơ cô bé nghèo tật nguyền thất học
ngọn đuốc khát khao ông lão mù đơn côi hành khất
thơ đánh thức tôi
tiếng động chân cò lặn lội đêm mưa
hạt giống ban mai nảy mầm mắt mẹ
thơ đồng hành với tôi
như hộp đen ký ức đa tình
hộp đen con tàu bất an
lưu giữ những giấc mơ chênh vênh tiềm thức
những giấc mơ chênh vênh
như con người vốn chênh vênh
giữa thiên thần và ác quỉ
thực và mộng
hiện hữu và hư vô
những giấc mơ chênh vênh
như con người vốn chênh vênh
giữa tương lai và quá khứ
hòa bình và chiến tranh
văn minh và hủy diệt
hộp đen ký ức đa tình
hộp đen con tàu bất an
lưu giữ những cơn mộng mị hoang tàn trắc ẩn
những cơn mộng mị nổi loạn
lưu đày tự do trên chính bản thể mình
lưu đày tự do trên đất mẹ sinh thành
đất mẹ đau thương
đất mẹ kiêu hãnh
đất mẹ đôi khi không nuôi nổi những đứa con rứt ruột
đất mẹ mang hình vọng phu
hộp đen ký ức tiên tri
hộp đen ký ức đa tình
nơi ẩn náu con tàu lao đao lận đận
nơi báo bão đại dương số phận
mỗi dòng thơ âm ba dòng định mệnh
PHAN HOÀNG
Mời xem chùm thơ mới của Vũ Thanh Hoa trên trang web Hội Nhà văn TPHCM (tại đây)
Xin lỗi anh
em có thể lập trình những lời dịu dàng
mỉm cười mặc định
mở ngăn ý nghĩ đúc khuôn
hồi âm những lời tỏ tình của anh
mỗi sáng
nếu em là người đàn bà ngồi bên khung cửa
chờ mùa đông yên lành và lũ chim không biết khóc
đan một tấm khăn vừa đủ ấm
vẽ nắng lên bức tường trắng
nhặt lá vàng ủ giấc mơ xanh
nhưng em là người đàn bà lang thang trên cỏ
đan những tấm khăn không đủ che gió bốn mùa
vẽ sóng lên bức tường xanh
đếm lá vàng rơi và hát
bay cùng lũ chim biết cười biết khóc
em xin lỗi anh…
7.11.2010
Thiên đường
sẽ không còn những lời nói dối
sẽ không gặp những tên hề
sẽ không đo đoán nhau qua mặt nạ
sẽ không phải tìm đường ra giữa bầy đom đóm
sẽ không điếng hồn vì những cú nốc ao
bầu trời mây trắng li ti những vì sao
và cát mịn và hoa hồng và…nắng
Thiên đường thế ư
tẻ nhạt
em trốn khỏi Thiên đường
chạy về phía rừng gai nhấp nhô nước mắt
một mình khắc khoải
chờ anh…
5.11.2010
Bài hát của khuya
nếu chẳng mang đến niềm vui
cứ tặng nhau một nỗi buồn
giọt café ảo huyền sóng sánh
nước nhỏ bên hồ ướt mắt trăng lóng lánh
cuối chân trời bầy chim khuya vỗ cánh
dạ cầm đơn độc ngân
ngủ đi, ngọn cỏ mềm
ngủ đi, đám mây phiêu dạt
con dế lẻ loi hát
ký ức lang thang khứ hồi
có ngày mai không thể biết
có ngày hôm qua vừa quên
và dòng tên mình thất lạc
con tàu chưa đi mà nhỡ chuyến
nếu chẳng mang đến niềm vui
cứ tặng nhau một nỗi buồn
anh nhé
20.11.2010
Tro heo may
không thể giữ mùa thu đừng qua cửa
em lẻ loi ngồi nhặt lá vàng
kỉ niệm ngủ vùi trong tờ giấy cũ
cựa mình
choàng thức chiêm bao
những hình nhân lướt qua bóng nắng
lao xao âm vọng mơ hồ
em cố níu một ảo mờ thân thuộc
vỡ nhòa
sương trắng
bay xa
em lặng lẽ đốt que diêm hồi tưởng
ngọn lửa nhỏ nhoi chẳng ấm được trời buồn
sợi khói xám lạnh lùng gãy khúc
rơi
rơi
tro heo may
24.11.2010
Giấc hồ nghi
Tặng một người
em gõ những ký tự vô hồn
bay lên thượng tầng khí quyển
đám mây co ro bạc thếch
ngón tay rủ buồn lang thang
thời gian
ẩn nếp nhăn lên mắt ngày chẵn lẻ
rắc vào đêm những vệt đồi mồi
ru tuổi mùa vào khói
anh cứ vô hình như gió
bảng lảng thực hư giữa những gam màu
gần
như trong em
xa
như không bao giờ chạm được
bí mật như đá
giản đơn như lá rừng
những ký tự hồi âm
như con tàu mang phù sinh về bến cảng
cùng muôn đợt sóng ngầm
và cơn bão không hề dự báo
em gối đầu lên mùa cúc vàng
chìm vào mộng giấc hồ nghi
8.12.2010
Không đề cuối năm
những xanh xanh đỏ đỏ xếp hàng về ký ức
rồi lặng lẽ ngủ vùi trong tờ lịch
tàng hình
những mặt người vội vã
sau lớp khẩu trang
giấu nắng mưa ba trăm sáu mươi lăm ngày chẵn lẻ
lốm đốm vui buồn
chuyện cổ tích hôm qua đã cũ
công chúa không còn chờ hoàng tử
lọ lem để lạc chiếc hài
kho báu chìm đáy sóng
mặt trời cháy khét
đêm trống rỗng sao
dọc con đường em đi lập lòe đom đóm
le lói ma trơi
em thả hôm qua vào mây trắng
mây bay
18.12.2010
Phố thở
Tặng một người
mở cửa ngày
sáng nghe phố thở
những bàn chân len chen bước
những bánh xe quay vòng
quay vòng
những mặt người kín mít khẩu trang
tay đeo găng
đầu bảo hiểm
tiếng còi xe xé thượng tầng khí quyển
chuông điện thoại thăng trầm
thăng trầm
em lẫn vào thế giới mộng du
múa theo điệu valse của nộm
cười nụ kỹ thuật số
phát âm lập trình
lập trình
rót nắng ngập đáy ly ngày
ngày rơi
đáy rỗng
trả khói bụi về màn hình computer trắng
đêm nghe phố thở
em lạc trong giấc mơ anh…
25.12.2010
Khi mình bên nhau
khi mình bên nhau
câu nói nào cũng cũ
câu hỏi nào cũng thành ngờ nghệch
câu thơ nào cũng thừa
em muốn tặng anh từng sợi nắng đan trên tóc em
cơn sóng xô ngập ngừng biết bao giờ dứt
tiếng chim lẻ loi gọi bạn
bản giao hưởng vọng mùa
khi mình bên nhau
những hạt trai thức giấc thủy triều
gió trả mây môi cười và nước mắt
cơn dông cuối hè biết nơi nào trú ngụ
ngọn nến rừng rực đương thì
khi mình bên nhau
từ bi tách vỏ
cổ tích trôi về khởi thủy
phù điêu cởi áo choàng ngụy biện
đàn ông-đàn bà
khi mình bên nhau…
26.12.2010
Vũ Thanh Hoa