Trời se sẽ lạnh bềnh bồng áo len
Nắng đông lạ lạ quen quen
Tô son chúm chím môi em ửng hồng
Bánh xe vô tận quay vòng
Đường đi lối thẳng lối cong chập chùng
Bước chen trong bước ngập ngừng
Ngẩn ngơ gặp mắt người dưng xao lòng
Tên nhà tên phố mông lung
Nhớ quên quên nhớ lưng chừng chiêm bao
Lướt qua những dãy nhà cao
Những hàng những quán lao xao gọi mời
Sài Gòn còn có một người
Giữa se sẽ lạnh mỉm cười lẻ loi…
4.12.2010
Vũ Thanh Hoa
“Sài Gòn còn có một người/Giữa se sẽ lạnh mỉm cười lẻ loi…”. Hay quá!
Tôi đã đọc bài viết “Một lối đi mang tên Vũ Thanh Hoa”, một bài tùy bút – chân dung – phê bình viết kĩ, viết độc đáo. Cái kết bài viết ấy cực hay với kết cuối vĩ thanh bằng trích dẫn một bài thơ cực hay. Giờ đọc bài thơ này càng cảm mến một tiếng thơ đắm đuối, đa cảm và dìu dịu buồn.
hai câu kết cô đơn quá. Cô đơn, lẻ loi và… hay!
Sài gòn thấp thoáng mùa đông
Không sương giá lạnh, cũng không mưa phùn
Phố xinh như má em hồng
Như môi em mọng nghe lòng xôn xao…
Mồng 4 tế Quí tỵ
Sài gòn thấp thoáng mùa đông
Không sương giá lạnh, cũng không mưa phùn
Phố xinh như má em hồng
Như môi em mọng nghe lòng xôn xao…
Mồng 4 tết Quí tỵ