ngày sang nắng dở dang chiều
thu qua trong lá liêu xiêu dấu mùa
ủ gì trong mỗi hạt mưa
hạt còn ngái ngủ hạt vừa tân trang
chân trần thả bước lang thang
dù nghiêng che gió tóc choàng lả lơi
nỗi buồn rót mãi chẳng vơi
nghe từ phế tích khứ hồi giấc mơ
cô liêu tượng đá thẫn thờ
nghìn năm rêu phủ vẫn chờ mùa xưa
tháng ngày chập chững đón đưa
ru về quên lãng như vừa phôi sinh
tên mình
mình gọi
một mình…
13.10.2010