Thơ Đặng Mỹ Duyên

Tôi biết Đặng Mỹ Duyên chưa lâu lắm qua những bài Thơ, đã linh cảm được số phận của người đàn bà này khá truân chuyên. Có thể vì thế, Thơ chị luôn có nét gì đó rất riêng: Nữ tính pha chút tưng tửng đậm chất Nam Bộ và nhiều trải nghiệm. Vũ Thanh Hoa xin giới thiệu chùm Thơ của chị cùng bạn đọc:

Đăng Mỹ Duyên
VẬY THÔI

Tối qua có người ngủ mớ
Bàn tay xô một bàn tay
Sáng nay có người ngạt thở
Trắng đêm ngồi kiếm sao bay.

Cạn sông. Đá mòn. Lòng mỏi
Thì thôi cứ vẫy tay chào
Bận lòng một cơn khóc nuối
Coi chừng đến chết còn đau.

GIẤU

Em giấu giọt nước mắt trong sợi tóc dài
Một hôm nào đó sẽ thả rớt trên tay…
Anh vô tình nhặt lấy.

Em giấu nụ cười trong buổi chiều nín gió
Ly cà phê không anh
Thơm và đắng như một hoàng hôn
Nhớ ngất ngưởng đỉnh cười.

Em giấu anh trong mặt trời
Để không ai nhìn thấy được
Để mỗi khi ánh nắng chạm chân xuống đất
Cũng là khi anh chạm vào em.

ĐƠN GIẢN, CHỈ LÀ TRẢI LÒNG THÔI

Đơn giản, chỉ là trải lòng thôi
Em xé vụn những câu thơ
Vung vãi lên trời
Xin đừng nghiệm thu những giọt nước mắt
Đơn giản, chỉ là trải lòng thôi

Những vết sẹo mới chồng lên vết thương đã cũ
Vẫn chưa thành một thứ bùa chú
Để tự ếm mình mỗi lúc muốn rong chơi
Đơn giản, chỉ là trải lòng thôi

Nước mắt dài mà vòng tay anh còn xa hơn thế nữa
Có những đêm tự hát ru mình trong thinh lặng
Khắc khoải cùng vạc sành đón đợi bình minh

Đơn giản, chỉ là em đang giỡn thôi, anh

Thử thổi bong bóng bảy màu lên bầu trời ngũ sắc
Bong bóng đó cũng tan. Cầu vồng rồi sẽ mất.
Chỉ còn anh bên cạnh cuộc đời.

Đơn giản, chỉ là trải lòng thôi.
Chỉ cần một nụ cười
Dẫu khoảng cách có dài hơn nước mắt…
Cũng sẽ gần như một vòng ôm.

Chỉ là trải lòng thôi nhé, anh.

ĐỪNG ĐỐT NỖI BUỒN

Tôi ngồi lại
Với nỗi buồn
Thênh thênh.

Lửa hương đã rớt bên hiên.
Yêu thương sập xuống
Lụy phiền bò lên.

Trắng đêm. Nhớ một tiếng Em…
Ngọt. Ngon. Save lại trong miền tương tư.

Buồn buồn thả rớt câu thơ
Biết đâu ai đó ơ hờ nhặt lên.
Nỗi niềm phong kín một phen
Người mang về, chớ lửa nhen, tôi buồn!

CHO CON, NGÀY CUỐI THU…

Con vừa lên lớp mới
Sáng nay mặc áo dài
E ấp trong khung cửa
Nụ cười như ban mai…

Bước chân thôi nhảy nhót
Khép nép xe đạp ơi
Tự nhiên mẹ cũng ngợp
Như thưở vừa hai mươi

Cố lên nào con nhé
Ba năm tà áo bay…
Giảng đường xa đang đợi
Những bước chân ngày mai.

Chợt nghe rưng trên mắt
Chợt nghe mặn trên môi
Mới thấy mình con nít
Ngày đã sang chiều rồi

Đặng Mỹ Duyên

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu