VTH: Huỳnh Dũng Nhân có chút tương đồng với tôi: Gốc Nam Bộ (Bến Tre), lớn lên ở Hà Nội và học Đại học Tổng Hợp TP HCM- Khoa Văn (năm 1975-1979), Khoa Báo Chí trường Tuyên huấn Trung ương HN(1980-1983). Thời ba anh về làm Giám đốc Sở Văn Hóa Thông tin Đặc khu Vũng Tàu Côn Đảo, gia đình anh là chỗ thân tình với gia đình tôi, anh coi tôi như cô em gái nhỏ. Tính cách lãng tử và cuộc sống riêng với đủ thăng trầm càng làm cho người đàn ông tài hoa này nhiều “vốn” để “phát” nhiều lĩnh vực: Làm báo (nổi bật ở mảng phóng sự), viết văn, làm thơ…
Đã lâu không gặp anh, tình cờ hôm qua vào mạng thấy anh đang “chat”, tôi hỏi: Dạo này anh còn làm thơ nữa không? Anh bèn gửi cho tôi chùm thơ, nhắn tặng bạn đọc Vnweblogs vì anh cũng có blog ở đây nhưng bận bịu quá chẳng có thời gian post bài.
Đọc thơ anh, thấy ngạc nhiên và thú vị bởi với cương vị là là Phó trưởng cơ quan thường trú Báo Lao động phía Nam; Ủy viên BCH, Phó Ban Nghiệp vụ của Hội Nhà báo Việt Nam; Tổng biên tập tạp chí Nghề báo của Hội Nhà báo TP.HCM; Giảng viên môn Phóng sự của Khoa Báo chí, Trường Đại học KHXH&NV TP HCM… anh vẫn dành cho thơ những khoảng riêng thật lãng mạn. VTH trân trọng giới thiệu với quý vị chùm thơ của anh Huỳnh Dũng Nhân:
MÙA CŨ
Để lại mùa cũ những gập ghềnh âu lo
Ta đến miền vui không ai hò hẹn
Đời ngỡ ngàng kiếp người sạm nắng
Chờ bình minh để có cớ ngẩng đầu
Mùa cũ dịu dàng đời cũ qua mau
Ấu thơ xưa đã về khung trời khác
Ta cũ đến không nhận ra mê hoặc
Cũ tận cùng những ký ức riêng tư
Mùa mới về ngày mới rồi ư ?
Em thế nào thì thôi cứ thế
Đừng vội vã xốn xang nơi mưa nguồn góc bể
Dịu dàng ơi, xin em cứ dịu dàng
Chẳng còn gì ta giấu nữa về em
Những miền vui giờ cũng thành vụn vỡ
Mùa cũ chưa xanh mùa sau đã úa
Để mình ta giằng xé hai mùa
Chiếc lá biết mình mới cũ ngây ngô
Giả bộ tươi xanh úa vàng với gió
Khép hồn lại rồi thổi bùng bão tố
Nhưng vẫn khóc thương một mùa cũ riêng mình
XA XĂM
Thế rồi cũng hết ngày vui
Lối xưa trưa vắng
Một người bỗng xưa
Một ngày bỗng thấy ta thừa
Đi qua hụt hẫng
Như vừa đánh rơi
Hình như cạn cả tiếng cười
Héo khô như hạ
Mặt người chân chim
Bỗng nhiên tất cả im lìm
Chưa quen chưa nhớ
Chưa tìm chưa mong
Thế là hết thế là xong
Run run gầy guộc
Đếm đong lại ngày
Thế mà cũng đã tỉnh say
Rượu xưa quán cũ
Những ngày cạn nhau
Mà rằng trăm thứ đớn đau
Phá cười nhìn xuống
Chẳng đâu chẳng gì
Thế mà nặng trĩu làm chi
Sao ôm
Mãi thế
Về đi
Hết rồi…
TẤT CẢ EM
Ta xây xong tòa nhà
Rồi trở về túp lều xưa cũ
Nhóm lửa bắt đầu bữa cơm đời thợ
Khói xanh bay quyện chốn ngọc ngà
Ta xây xong cây cầu
Rồi trở về dòng sông tuổi nhỏ
Bắc một cành cây khỏa chân
Nhìn thấy bóng mình Vụn vỡ
Ta xây xong một con đường
Rồi trở về lối cũ
Rêu cũng chưa kịp xanh
Dấu chân không còn nữa
Ta thấy một lối mòn
Muôn đời nhỏ
Ta là người đến sau
Lối nhỏ ngày càng nhỏ
Ta yêu em một lần
Rồi trở thành người cũ
Ngồi gặm nhấm một mình quá khứ
Nhìn em đi vào ngày mai.
VIẾT CHO CON
Mỗi tan tầm ba rẽ sang đường khác
Số nhà mới vẫn thỉnh thỏang ba quên
Mỗi trưa nắng ba dừng xe ghé chợ
Thương hai con những bữa cơm buồn
Vẫn đôi lần xe chợt quen lối cũ
Vội quay đi như một kẻ nhầm đường
Đêm mưa về nhìn lên ô cửa sáng
Nhà bốn người thiếu một hóa neo đơn
Con đường mới đi hòai ba vẫn lạ
Thấy con người ta lại quặn nhớ con mình
Mẹ thương con chén cơm chan nước mắt
Ba nhớ nhà giấc ngủ quá chông chênh
Một chữ ký chia ly là mẹ cha có lỗi
Khi buông tay con bơi giữa dòng đời
Quãng đường mới rồi có khi bớt lạ
Vẫn nhớ nhà thương con lắm con ơi !
Huỳnh Dũng Nhân
Ngày xưa tôi cũng tình cờ đọc được bài thơ của HDN, không biết có phải của ông này không? cách đây 30 năm rồi còn gì. Hay thật là hay, tôi không nhớ tựa là gì, chỉ nhớ từng đoạn thôi.
………………………………………
Ra vườn cây chỉ dám khen trái ngọt
Ngồi gần em chỉ hỏi chuyện quê nhà
Có phải mùa này cau chưa ra hoa?
Dòng cái sâu chưa đến mùa nước nổi
Chợ Mỹ Trà tan lúc nào anh đợi
Có phải mùa này sen chưa dậy lên?
Đúng rồi mùa này trời thu nắng êm
Trời Cao lảnh, chiều mưa sáng nắng
Đêm chia tay giữa rừng cây gió lặng
Sóng ở đâu dàu dạt trong lòng
……………………………………