Sơ sinh nỗi nhớ

Vũ Thanh Hoa sơ sinh nỗi nhớ

@ Thư viện Vũ Thanh Hoa

Sót lại

còn lại gì sau cái vẫy tay từ biệt
một giờ mười lăm phút
chân trời chia hai
nước ngăn ngắt xanh
chiều hun hút tím
con tàu mang anh đi đã thành dấu chấm
thành phố như phù điêu chết lặng
mái ngói xô nghiêng
nỗi buồn chực ngã
lá rưng rưng rơi
dòng tên hóa đá
từng bóng người qua
nụ cười sa mạc
em mãi lang thang chẳng gặp bóng mình
chỉ phút giây thôi
cây đã già nghìn tuổi
đừng nói gì với em
đừng gửi gì cho em
cứ để lụi tàn như những gì phải có
em biết
ngày mai khi mình thức dậy
còn sót bên thềm
nỗi nhớ sinh sôi

14.12.2011


Gió qua tay

chưa qua hết những khúc ngoặt đường chỉ bàn tay
tên anh thoảng gió
gió đưa em bay xa
gió đưa em đến gần
cửa hạnh phúc khép hờ
bỏ ngỏ
đừng buông tay em
để gió quất em lằn roi vô hình
để tia nắng cuối mùa rạn vỡ
tóc xanh đáy hồ dốc ngược
em xa xót tìm dấu chân anh
hơi ấm một lần có sưởi hết mùa đông
gió a – u lạnh từng viên đá
ngày mai
mình bỗng về xa lạ
ký ức ngắn dài theo những ngón tay

31.1.2012

Nếu còn có nơi này trên trái đất
Viết trước Ngày Tình nhân

em sẽ trốn một nơi trên trái đất này
nghe hơi thở anh khe khẽ
sợi lông tơ ngả về phía biển
ngực trần căng tắm ướt trăng
kệ những buồn vui bán mua
những vệt cười nguệch ngoạc
nước mắt nhạt như nước cất
nụ hôn úa nhàu
em sẽ trốn một nơi trên trái đất này
ngắm anh thân trần trên cát
chúng mình thinh lặng
sóng hát tình ca
em sẽ trốn một nơi
em sẽ trốn một nơi
em sẽ trốn một nơi
nếu còn có nơi này trên trái đất
mây choàng thức
biển mơ màng ngủ
trong vòng tay anh
em bay…

Vũ Thanh Hoa 4.2012 - Ảnh Vân Đình Hùng

13.2.2012

Ảo giác

vẳng vẳng một câu hát
phôi sinh nỗi buồn chưa kịp đặt tên
những câu nói bập bênh
những mặt người ám khói
ồn ào và hỗn loạn
rác rưởi và bụi bặm
hun hút vệt bay gẫy cánh đại bàng
máu nhỏ vào mây
lổ loang hồi tưởng
thôi thì
băng bó vết thương bằng ảo giác vụng về
rằng lông ngỗng không bội phản Mỵ Châu
rằng vọng phu không bao giờ hóa đá
lang thang giữa tha ma Chí vẫn tìm được Nở
hồi sức nhúm xương tàn
bóng va vào nhau
leng keng
leng keng
leng keng
âm thanh như người người cụng ly trong lễ hội
như tiếng kim khí chạm nhau
như tiếng chuông nguyện hồn yên nghỉ
những xác ướp chết trẻ tỉnh giấc
thức những mộng mị
tháo khẩu trang, kính râm, mũ bảo hiểm kín mít mặt người
lộ vết đồi mồi, nhăn nhúm
hồi tỉnh cảm giác sợ hãi, xấu hổ, ăn năn
vẽ một đường chỉ mơ phía chân trời
phía nắng và sương
nơi những khóm hoa còn có ai tưới bón
những ngôn từ lủi thủi bước
nỗi buồn chưa đặt tên hoàn toàn có thật
ảo giác về một cái tên hoàn toàn có thật
có thật

23.2.2012

Cuối năm dọn nhà

cuối năm dọn nhà
thấy mình trong tấm ảnh cũ
thấy mình trong chồng sách cũ
thấy mình trong câu thơ cũ
thật lạ

cuối năm dọn nhà
thấy người trong tấm ảnh cũ
thấy người trong chồng sách cũ
thấy người trong câu thơ cũ
thật quen

cuối năm dọn nhà
nhặt nhạnh
một cũ
hai cũ
những cũ
rất nhiều cũ
nhận ra
vết sẹo góc nha`
đột ngột nở hoa

2.1.2012

Sơ sinh nỗi nhớ

đừng kể với em
cơn mưa đầu mùa
bờ đê bỏng nắng
con đường trượt trơn không níu bàn chân bước
người đàn bà thất lạc
hạnh phúc
khổ đau
em muốn ngắm anh như thuở sơ sinh
trần trụi hình hài
bí mật như đêm
sót lại từ nghìn năm trước
xanh như rừng
nâu như đất
tràn đầy như nước
đợi em nghìn năm sau
bão giông
thì bão giông
thì khổ đau thì chia li thì bội bạc
anh hiện hữu rồi anh vụt mất
sơ sinh nỗi nhớ dại khờ

5.4.2012
Vũ Thanh Hoa 

(Ảnh Vân Đình Hùng chụp tháng 4/2012 tại Vũng Tàu)

3 comments

  1. Nhớ em nhiều, nhưng chẳng nói
    nói ra rồi, mốt lại quên

    Anh ở nơi này,
    đèn đêm đếm từng con phố vắng
    những cơn say
    hình bóng qua đời
    ký ức rỗng không
    cơn mưa mùa hạ
    thịnh nộ
    rồi bỗng lặng thầm
    để lại thảng thốt hàng cây
    chỉ còn bâng quơ
    gió thổi
    chỉ còn bâng quơ
    chút nhớ về em
    sáng mai,
    mặt trời vẫn mọc
    sáng mai,
    đêm nay thành quá khứ
    lâu rồi
    không còn nhớ tên em

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu