Đừng trông chờ ngày mai hữu hạn sẽ tới – Nguyễn Đại Bường

VTH – vuthanhhoa.net vừa nhận được chùm thơ của nhà thơ Nguyễn Đại Bường, hội viên kỳ cựu của Hội VHNT Bà Rịa-Vũng Tàu. Trân trọng giới thiệu cùng Bạn đọc:

TRONG NHỮNG NGÀY BỆNH

Nhà thơ Nguyễn Đại Bường

Cơ thể tôi đang có vấn đề
Cáu bẳn cụ già khó tính
Mè nheo con trẻ đòi qua`
Tôi nằm thẳng băng trên giường lắng nghe trong thinh lặng
Từng sợi dây nơ ron thần kinh cột sống
Từng mạch máu li ti thắt lưng
Chúng đang biểu tình phản đối
Kiến nghị, yêu sách đủ điều
Khích động hay ôn hòa
Không biết nữa

Ơi của ngày rất xa mà cũng rất gần
Khi tôi còn là một đốm lửa sinh linh giữa thiên hà vụ trụ
Không chết không sống
Không đau buồn không sướng vui
Bồng bềnh vần chuyển
Ơi của ngày rất xa phôi thai tôi quẫy cựa từ rỗng không lòng mẹ
Nước và đất và gió nhào nặn hình hài
Bám lấy sơi nhau mà suy gẫm phận làm người tứ khổ
Kim đồng hồ nghich chiều vô tận
Từng khoảnh khắc chớp lấy âm bản
Tôi soi vào
Mê tỉnh cơn đau

Mỗi ngày tôi ném vào dạ dày mười lăm viên thuốc
Như ném vào thời gian sợi dây thừng kéo dài thêm xác thân đã oải
Liệu có ích gì không
Tôi không biết nữa
Chỉ biết cơ thể mình là chiến trường hiếu sinh hiếu sát
Thắng thua thế nào cũng lãnh đủ riêng tôi.

Tôi gắng gượng ngồi dậy đến chừng có thể
Mà mơ xa con nít mới tập bò
Tôi lững chững tập đi giữa hai màu sợi tóc
Mòn nhẵn con đường mà không lạ không quen

Ừ, cơ thể ơi, cứ tiếp tục biểu tình đi
Đòi quyền sống và đòi quyền chết
Giải quyết vấn đề như mây thì phải bay, như nước thì phải chảy
Như đói thì ăn, như khát thì uống
Vô tư

Đáng sợ nhất
Và cũng nhạt phèo nhất
Là môt cơ thể vô tri không có vấn đề!

BÀI THƠ VIẾT TRƯỚC HIÊN NHÀ

Ừ thôi, về trước thềm nha`
Nghe mùa thu lá se qua lòng mình
Nghiêng chiều, nghiêng cả tiếng chim
Niềm thương nghiêng với lim dim tháng ngày

Ừ thôi, bỏ dở cuộc say
Gót chân mòn mỏi về đây cũng là…
Với chum tương, với vại ca`
Xếp hàng đứng đợi mẹ ra vỗ về

Ừ thôi, đâu cũng là quê
Mắc chi hương khói sè sè trên tay
Cột kèo nói với đòn tay
Rằng từ mộng gỗ mà mày với tao

Ừ thôi, một giấc chiêm bao
Khẽ khàng thưa gửi lên màu tóc mây
Đường xa chưa ngán dạn dày
Đành như con nít cứ ngây ngô rằng…

CHIỀU NHỚ

Nắng chiều nghiêng cụng chén con
Và thêm một cái hoàng hôn chòng chành
Có gì trong ngọn gió thanh
Mà se sẽ nhớ, mà loanh quanh buồn

Người từ một thoáng tương phùng
Bỗng trăm năm,bỗng muôn trùng nước mây
Câu thơ trao giữa vơi đầy
Nữa mai phương ấy, phương nầy còn nhau

Ai xui chi nỗi ví dầu
Gập ghềnh xa cách khâu vào màn đêm
Chén nầy uống với trăng lên
Rót thêm chén nữa gửi miền đăm đăm

Nghìn sương ướp giọt rượu thầm
Ngấm đầy nỗi nhớ và tan giữa trời.

MƯỜI TÁM THÁNG BA

Ngày mẹ sinh con ra
Hoa gạo ven sông bời bời thắp lửa
Đồng chua nẻ toạc bùn gia`
Tháng ba ve gào
Tháng ba giáp hạt
Tháng ba con đi trong vắt trời quê
Mà cha mẹ ánh mắt nhòa bờ bãi

Vườn cau của nội từ lễ thôi nôi
Đợi ngày cháu lớn khôn xé buồng cưới vợ
Qua nắng qua mưa đã mấy mùa xanh quả
Mà năm mươi năm chưa thắm lá trầu vàng

Mười tám tháng ba
Con đếm ngược thời gian sần chai ký ức
Con bước thụt lùi về phía hư vô
Tiếng khóc oa oa ấy không còn vang lên nữa
Cột kèo lên nước trăm năm
Soi dấu từng bước chân chập chững

Mười tám tháng ba
Đời dạy cho cho con biết nở nụ cười
Cả những khi thèm khóc nhất
Vết nhăn khô sạm bụi đường
Đời dạy cho con biết phép cộng trừ không cần bấm tay tính đốt
Nét chữ áo cơm không cần thước kẽ, ô ly
Câu thơ bật ra có mùi rạ mục
Thành mùi máu thịt đường xa

Mười tám tháng ba tình yêu đầu đời ướm nở
Em của ngày xưa
Em của dại khờ
Trái tim chưa kịp đau đã vón thành ngấn lệ
Tan ra chang chói mặt trời

Tháng ba ơi
Ta vẫn tìm em trong thăm thẳm cõi người
Sự dối lừa có khi là hạnh phúc
Tháng ba choàng len khăn hồng không thắm nữa
Còn trong ta nhóm lửa trời hồng
Lạc lõng dưới trời nồng nàn hoa sữa
Đem từng đêm vọng tiếng kinh cầu
Tha thiết lời yêu thoát xác

Mười tám tháng ba âm thầm xua tan mộng mị
Xin được về yên ngủ cây xanh
Xin được về lịm ngọt trái lành
Xin được là trẻ con lon ton tìm mẹ
Sà vào lòng tìm đôi bầu vú tong teo
Mơ giấc mơ của dòng sông trôi xuôi rực lửa trời hoa gạo.

THỜI GIAN CỦA TÌNH YÊU

Mọi ý niệm, suy nghĩ có thể qua đi
Một thập kỷ, một thiên kỷ có thể qua đi
Cả vũ trụ nầy cũng có thể qua đi
Cả thân xác chìm ngập hỉ nộ ái ố nầy nữa
Không hơn một áng mây bay qua vòm trời xám xịt

Em
Người đàn bà đã cho anh nhận ra mình
Dù diều đó vốn dĩ bình thường như hơi thở
Như áo mặc, cơm ăn
Tôt cùng của bình thường lại là bất thường
Anh nhận ra
Không phải bằng sự cuốn hút âm dương giới tính
Không phải bằng từng đêm quắt quay nhớ thương
Không phải bằng những dòng tin nhắn
Lời yêu chưa đủ nói lên điều gì
Bất lực trước một khoảnh khắc bùng nổ của số phận
Lọn tóc em trao có ướp phù sa của một dòng sông
Anh tin rằng trong dòng máu của mình cũng có chút bùn phương bắc
Tấm áo em trao nhú ngực hồi xuân nồng nàn hoa sữa
Anh đã từng đi trên con dường có dáng em qua
Với khăn hồng ngốc nghếch
Em ở đâu chìm trong đêm mộng mị khát khao
Anh tin rằng phố phường ồn ào và buốt lạnh kia ta đã gặp nhau rồi
Có điều mình chưa ngỏ ý
Mà cần gì phải ngỏ ý
Cái vô lượng cùa thời gian làm hộ ta rồi

Mọi điều có thể qua đi
Chiếc lá không tự biết mình đang rơi như thế nào
Nhưng cuối cùng cũng về đất lặng thinh
Dòng đất ấm nóng hòa chan mảnh hình hài rã mục
Trong nhau
Em ơi, chúng mình cũng thế
Mọi điều có thể qua đi
Khoảnh khắc ấy thì còn mãi
Sự minh chứng không cần phép thông công
Mà vô hình bền chặt

Ngủ ngon đi em
Đừng trông chờ ngày mai hữu hạn sẽ tới
Vì ta biết mình không thể xa nhau trong từng tế bào mạch máu li ti
Trong xô bồ những lo toan vướng víu đời thường
Yêu và được yêu
Đó là một hạnh phúc
Không có gì sánh nổi!

TRƯỚC TƯỢNG GỖ LŨA

Ngỡ rằng đồ bỏ đi rồi
May ra nhóm lửa đun sôi ấm trà

Từ trong gốc rễ vọt ra
Bỗng sang trọng giữa chợ hoa phố phường

Khen ai con mắt tinh tường
Thổi vào rã mục một hồn vía riêng

Thế nằm, thế đứng, thế nghiêng
Cõi người hóa cõi thiên nhiên sần sùi

Lặng thinh là của đất trời
Ngu ngơ là cái của tôi so bì

Trông gà hóa cuốc có khi
Quanh tôi gỗ lũa đang di động người!

THÁNG BA VŨNG TÀU VÀ TÔI

Tôi bước ra từ nhà sáng tác Vũng Tàu. Cô nhân viên dọn phòng chưa kịp quen gật đầu chào lặng lẽ. Ngoài kia và gió và nắng và những khuôn mặt người vừa thẳm sâu vừa ơ hờ nông nổi. Phố biển chùng chình phố biển cuống quýt. Tôi ước gì có được sự cần mẫn chịu khó chịu thương của em để may ra dọn dẹp ngăn nắp lòng mình.

Ai đặt chi tương Chúa Kitô trên chóp Tao Phùng dang tay ra biển. Nỗi khổ đau của con người không đến từ phía đại dương. Ai đặt chi tượng Phật nằm lưng chừng dốc. Niết bàn đâu phải từ dáng vẻ nhân sinh. Tôi cũng có nỗi khổ đau khi loay hoay không làm nổi cuộc tao phùng với chính giấc mơ mình để câu thơ mắc lưới giữa triều cường nằm chờ phút giây cứu rỗi. Các đấng trọn lành xót thương đâu cần phải tượng hình.

Ngàn lần xin cám ơn dốc thấp dốc cao, vòng vèo bờ bãi nên tầm nhìn mãi hơ hớ thanh tân. Ngàn lần xin cám ơn những bikini, những đường cong chừng như không có thật để con sóng cứ ngỡ mình suồng sã, trắng xóa duyềnh lên rồi lỏn lẻn tan ra.

Cô gái Nga dạo phố rất hồn nhiên. Em đem chi mùa thu vàng Lêvintan nhuộm lên màu tóc cho tháng ba óng rộm , hoa sứ trắng cũng thu vàng chơm chớm nhụy. Và tôi đánh cược rằng tâm hồn em và cả thu em trong xuân nắng Vũng Tàu chẳng phải của riêng ai mà là của đất của trời của biển và của tôi dẫu hư hư trong thoáng chớp cuộc đời nầy.

Tháng Ba chẳng dài hơn chẳng ngắn hơn đâu. Mặt trời cứ thản yên xoay vần sáng tối. Tôi đến tôi đi thì Núi Lớn, Núi Nhỏ vẫn bình lặng mài mòn cho ngang bằng chớn nước. Cơn cớ gì tôi vô tình làm chững lại vận hành thiêng.

Cơn cớ gì tôi hóa con còng lăng xăng mà không học ở biển sự lặng yên của cát, sự hào phóng của gió, sự chan hòa của sóng và cả sự vô ưu của anh xe ôm thiêm thiếp giấc ven đường ồn ã.

Vũng Tàu đã tạo ra tôi và tháng Ba đằm đằm vị mặn.

ĐẤT CHÂU RO MÙA CƠM MỚI

Châu Ro
Châu Ro
Nhịp cồng chiêng bám đầy bụi đỏ
Vắt ngang lời âm u trời gió
Em thơ da nâu tóc xoăn
Nung cháy màn đêm bập bùng mắt lửa

Châu Ro
Châu Ro
Người già dang tay vào vô tận
Mời gọi Yang Rừng
Mời gọi Yang Lúa
Về đây cọm mới mùa mẩy hạt căng bông
Thịt vun đầy đĩa lá
Rượu chảy tràn be
Xôi ốp thành gò
Về đây chứng lòng thành dân rẫy
Mừng mùa cơm mới Ốp Yang Va

Giọng cười chi em câu ca chùng chình mùa cũ
Nhún nhảy chi em vũ điệu mùa cũ
Hương người trộn hương bùn
Hơi thở trộn vào hơi lửa
Đêm chẳng sâu đâu
Màn là trời sao
Chiếu là đất ẩm
Ta thương nhau thầm ứa giọt yêu đầu

Châu Ro
Châu Ro
Say đi dân làng ơi
Dồn dập nữa đi cồng chiêng ơi
Nghi ngút cháy nữa đi lửa ơi
Cho nhà làng chếnh choáng
Cho sôi sục mạch nguồn
Cho ngữa nghiêng tàn lá
Cho bóng ta linh loạn
Nhập vào hạt giống mùa sau thao thức chái giàn
Đau đáu chờ cơn mưa đầu mùa tách vỏ

Châu Ro
Châu Ro.

NGUYỄN ĐẠI BƯỜNG

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu