Lơ lửng không trung những vần thơ rất thực – Hạnh Vân

VTH – Tôi biết Hạnh Vân qua Vnweblogs, đọc thơ chị tôi thích thú vì giọng thơ tươi trẻ, hồn hậu và luôn cố gắng tìm một lối đi riêng . Xin giới thiệu chùm thơ Hạnh Vân vừa gửi vuthanhhoa.net:

Phạm Thị Thanh Vân (Bút danh Hạnh Vân)
Sinh năm 1980
Giáo viên trường THPT Vĩnh Cửu – Đồng Nai
Hội viên hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Đồng Nai

Nhà thơ Hạnh Vân

Mơ…

Mơ…
ngày quyện vào đêm
không còn thăm thẳm, tối tăm
không còn chói chang, gay gắt
chỉ dịu dàng ánh mắt
thấu lòng nhau

Mơ…
hơi thở quyện vào hương trà nghi ngút bay lên
không cồn cào, gấp gáp
không nguội nhạt, hờ hững
vị đắng chát đi qua đầu lưỡi
lắng dịu ngọt vào tâm

Mơ…
những vần thơ hòa quyện không gian
không mở đầu
không kết thúc
lơ lửng không trung những vần thơ rất thực
về những cảm tình hư ảo vừa nhen

Nắng lên
giấc mơ vụn vỡ
lòng ta để ngỏ
đợi chờ
ngày quyện vào đêm…

Tìm dấu

Tìm lại dấu chân quen
trên bờ cát trắng
rùng rùng gió lạnh tràn bờ vắng
cát vùi lấp những vết chân…

ngẩn ngơ tìm lại dấu thân
trong vườn thưa dịu nắng
cỏ nhấp nhô phủ khoảng chiều vắng lặng
hoang dại mịt mù choàng lấp vết xưa…

lang thang phố ngày mưa
lơ ngơ tìm dấu vết
con đường quen, ai đó chưa đi hết
vết chân đã theo nước vỡ nhòe…

thềm xưa đông, nay đã vắng người qua
bậc đá thô, bụi thời gian trùm phủ
dấu xưa đã xanh rêu, say ngủ
mặc dòng đời chảy trôi…

đành tìm lại dấu người ở chính lòng tôi…

Bão lòng

còn 45 phút
nắng liêu xiêu liêu xiêu
mây trĩu mình xuống thấp
chiều lưng lửng chiều
dáng người thấp thoáng bên kia đồi

còn 30 phút
nắng héo trên những bông hoa mười giờ héo
gió thốc vào lòng gió
tin nhắn va đập vào tin nhắn
những ngón tay bời rời
chỉ cần vói thêm một chút sẽ chạm được người

còn 15 phút
ngày tuyệt vọng bám vào một nhành thiên lý mỏng
gió quăng quật chiều tả tơi
nắng lịm tắt lưng trời
chỉ cần lắng tai sẽ nghe dồn dập hơi thở người

còn 5 phút
mưa rầm rập qua
tin nhắn cuối cùng ướt sũng
phía người mịt mù dông bão
ta neo mình dừng lại
chân vấp vào chân dấp dúi
bóng người mờ xa

bốn …ba …hai …một
thời gian đã hết
người cũng đã tan thành nước
bão dông gào thét mãi mà chi?

Về thôi anh

Về thôi anh
không thể đi đến tận cùng
con đường đầy gai nhọn sắc
đâu chỉ một người bị thương

về thôi anh
mây có lang thang hoài không mỏi
sông có miên man chảy mãi không dừng
gió tiếp gió có ùa vào vô tận
đêm vẫn nuốt ngày vào mịt mùng

về thôi anh
mưa đã ướt sũng chiều
sau lưng mình nắng héo
bước chân vô tình đau triền cỏ rối
ngày rơi
ngày rơi
ngày rơi

mình về thôi anh ơi!

Nói thay lời của đứa con bị cha mẹ bạo hành

Quyền uy người lớn
cựa quậy trong chiếc roi mây
cựa quậy trong bàn tay “thép”
cựa quậy nhà trên, góc bếp
chực chờ diễu võ dương oai

cơn nóng giận của người lớn
trút lên da thịt non mềm
thân thể của con nơi nào cũng biết nhói biết đau biết rát
chỉ tâm hồn thơ trẻ
chai dần theo những đòn roi

cổ tích ngủ quên
những con số đỏ đen hóa mẹ thành dì ghẻ
nhưng cơn say ngả nghiêng biến cha thành phù thủy
ác mộng giữa ngày
đâu ông bụt bà tiên?

con tìm về cổ tích trong giấc mơ đêm
nơi có những cha mẹ nghèo hết mực thương con
dẫu con có xấu xí dị hình như sọ dừa nàng cóc
nơi chỉ những kẻ ác mới làm đau người khác
người lành không thích cầm roi

con non dại vụng về
nhưng xin mẹ cha đừng thương con bằng roi bằng vọt
con sẽ lớn lên
bằng lời ru, cổ tích
bằng dịu dàng, nghiêm khắc
chỉ xin đừng đánh con đau

ông bụt ơi
con đợi phép nhiệm màu
biến hung tợn thành dịu dàng
biến roi mây thành chùm bong bóng
lời ru ngọt ngào thay lời quát mắng
ác mộng hóa thành một giấc bình yên

để con được làm một cái bống ngoan…

Hạnh Vân

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu