VTH – Các cụ ngày xưa hay bảo “cao bồi thôn, du côn xã” mới phải hống hách, khệnh khạng ra oai chứ “anh chị thứ thiệt” lại thường mềm mỏng nhẹ nhàng.
Mình không được tiếp xúc nhiều với giới giang hồ mà chỉ hay “ra vấp – vào vấp” giới văn nghệ. Ấy mà “văn công thôn, nghệ sĩ xã” cũng hay làm oai bắt nạt ra trò… Cái kiểu “mày biết tao là ai không?” để bắt nạt người khác vì kiễng mãi mà vẫn không ai nhớ mặt, nhớ tên thật là phiền cho những người không hay cà khịa với văn hóa Chí Phèo, mà nghĩ cho cùng là họ rất chi Tội – Nghiệp!
Đọc bài này trên FB cô bạn thích quá, cái kiểu ứng xử với loại “văn nghệ văn gừng giả cầy” cứ phải như này!
“MÀY BIẾT TAO LÀ AI KHÔNG…?”
Cũng câu nói này, có những người “ngông” thường hay nói để chứng tỏ quyền uy, đẳng cấp của mình….
Cho mãi đến mấy hôm trước, tôi mới tìm ra được câu trả lời cho một câu hỏi tôi bị hỏi từ hơn ba mươi lăm năm trước….
Một bữa đang ngồi trong quán cà phê ở Sài Gòn, thì tôi đã bị một gã đàn ông gây sự và cuối cùng ông ta quăng ra cho tôi câu hỏi:
“Ông biết tôi là ai không?”
Quả thật lúc ấy, tôi không biết ông ta là ai thật? Ông không phải là một tài tử, một nhà văn, hay một chính trị gia nổi tiếng để tôi phải biết.
Tôi đành ngồi đó, chịu thua ông, không có câu trả lời.
Ít lâu sau, tôi được cho biết ông là đàn em của một quan chức lớn, và nhờ đó, ông thỉnh thoảng đem chút “hào quang” vay mượn được để hù dọa những người yếu bóng vía như tôi.
Sang đến Mỹ, thỉnh thoảng tôi cũng bị hỏi câu hỏi đó, mà đau cho những người đó, cả Mỹ lẫn Việt, tôi vẫn chưa bao giờ có câu trả lời cho câu hỏi đó của họ cả. Họ thì nghĩ tôi phải biết họ, mà thật tình, tôi thì không hề biết họ bao giờ. Và cứ mỗi lần bị những nhân vật như thế cật vấn, thì tôi chỉ biết ngẩn mặt ra, giả bộ lục lọi cái trí nhớ thảm hại của tôi để tìm câu trả lời cho người nổi tiếng nhưng vô danh và không ai thèm biết đó.
Mấy tháng trước, trong chuyến về lại Los Angeles, California, tôi phải ghé lại Newark, New Jersey để đổi máy bay. Phi cơ của tôi bị trễ hơn một tiếng. Hành khách có một số rất bực bội vì công việc bị xáo trộn do sự chậm trễ của máy bay gây ra.
Tại quầy bên cạnh cổng 112, một tiếp viên dưới đất của công ty đang cố giải quyết những yêu cầu, khiếu nại của khách hàng thì bỗng nhiên một hành khách có vẻ tức tối lắm, lấn lên phía trên, len qua mặt mấy người khác và ném tấm vé lên quầy.
Ông ta nói lớn rằng: ông ta muốn được cho bay chuyến sớm nhất và phải xếp cho ông ta ngồi hạng nhất. Người tiếp viên trả lời rằng cô xin lỗi về những phiền nhiễu mà chuyến bay gây ra cho ông, nhưng cô cũng phải giải quyết những hành khách tới trước và hứa là sẽ giúp ông khi đến lượt ông…
Nhưng ông khách không bằng lòng, ông hỏi như hét vào mặt cô, rõ ràng là để cho các hành khách khác cũng đều nghe được. Ông hỏi đúng câu mà tôi cũng bị hỏi mấy lần:
“Cô biết tôi là ai không?”(Do you know who I am…?).
Thì ra người Mỹ, trẻ và xinh như cô tiếp viên cũng bị hạch hỏi bằng câu đó chứ chẳng riêng gì tôi. Tôi liền cố lắng tai nghe xem cô tiếp viên ở quầy trả lời như thế nào để biết mà ứng phó sau này….
Người phụ nữ này, vẫn tươi cười, cầm chiếc micro của hệ thống khuếch âm lên và nói lớn bằng giọng rành rẽ rằng:
“Ở quầy 112, có một vị hành khách không biết mình là ai, quí hành khách ai có thể giúp ông ta biết được căn cước hay thân thế của ông, xin tới quầy 112.”
(“At counter 112, there is a passenger who does not know who he is, passengers who can help him with his identity or identity, please go to counter 112.”).
Ông khách tự nhiên, vì chính câu hỏi ngạo mạn của ông, biến thành một bệnh nhân tâm thần, một người mắc Alzheimer, một người lãng trí, tâm lý, thần kinh thác loạn, lẫn lộn bản thể, không còn nhớ mình là ai, tên gì, ở đâu nữa. Lúc ấy thì đám hành khách đang sốt ruột đứng trước quầy đều phá ra cười….
Ông khách điên tiết, chỉ mặt người tiếp viên ở quầy và bật ra một câu chửi thề tục tĩu:
“Đ.M. mày…!” (Fk you).
Người phụ nữ ở quầy, không một chút giận dữ, bằng giọng bình thản, trả lời ông nguyên văn như thế này: “I’m sorry, sir, but you’ll have to stand in line for that, too..!”
(Thưa ông, chuyện đó, chuyện ông đòi giao hợp với tôi, ông cũng phải xếp hàng chờ đến lượt mới được.)
Chao ôi, câu trả lời một cách tự nhiên đầy hóm hỉnh hay biết là chừng nào…! Thế mà tự bao lâu nay, tôi không nghĩ ra từ mấy chục năm nay để mà trong lòng ấm ức không nguôi….!
Bây giờ, nếu người đàn ông ngày xưa ở Saigon hay dăm ba người khác đặt lại câu hỏi đó với tôi, thì tôi đã có ngay được câu trả lời đã học được của người tiếp viên phi hành ở phi trường Newark, New Jersey hai hôm trước.
(Coppy FB Bích Hà, Nguồn: Bùi Bảo Trúc)
Câu chuyện hay quá chị ơi!
Em cũng mới vừa tởm lợm với mấy bài thơ “cảm thấy chuyên nghiệp” đây. Có lẽ họ được tung lên nhiều quá? Hay tự tin thái quá??
“Văn nghệ giả cầy” quả là quá nhiều!
Văn nghệ sỹ đích thực hay giả cầy chỉ đọc vài dòng, nói chuyện vài câu là biết ngay. Cái loại ba xu thường không tự tin và cay cú vì bất tài mới phải khệnh khạng làm oai, la lối cho mọi người chú ý. Tôi thấy chỗ Bà Rịa Vũng Tàu nơi nữ sỹ đang sống và làm việc, loại này khá nhiều đấy!
Đọc xong mà cười mãi. Đám này quanh ta đông quá hè!
Tưởng thế kỷ 21 đi qua 20 năm, con người trưởng thành lên tí xíu! Sao mà giống con nít doạ nhau nơi đầu xóm thế! Xấu hổ thật!