Triết lý cục kẹo – Mr Địa

Mỗi ngày bạn đều cho một đứa trẻ ăn kẹo. Bạn làm điều ấy rất thường xuyên và vui vẻ. Đứa trẻ ấy cũng có vẻ rất yêu bạn. Mỗi ngày thấy bạn, nó đều cười tươi và chạy đến nhận kẹo.

Nhưng rồi một ngày, bạn xoa đầu nó và bảo:

“Hết kẹo rồi”

Bỗng dưng bạn thấy nó rất khác. Nó gào ầm lên rằng bạn keo kiệt, bạn xấu xa. Hoặc nó đi khắp nơi để nói xấu bạn.

Khi bạn cho ai khác một thứ gì, nhiều khi họ sẽ không nghĩ ấy là món quà, họ nghĩ đó là bổn phận, là trách nhiệm. Và khi bạn không cho thứ mà họ muốn nữa, họ sẽ lập tức trở mặt thôi.

Với nhiều người, cho dù bạn có cho họ kẹo mỗi ngày, thì họ cũng chỉ nhớ có mỗi một ngày mà bạn đã không cho…

Mr Địa

3 comments

  1. Đúng đấy ! Cũng có nhiều quốc gia tối ngày xin xỏ, lâu dần cứ chờ tới hội nghị các nhà tài trợ thì lại xin, lâu dần cứ tưởng bở các nước tài trợ phải có bổn phận bố thí cho mình ! Thế mới óai oăm !

  2. Hồi nhỏ em cũng nghĩ bố mẹ sinh ra mình thì phải có nghĩa vụ nuôi mình lớn đó chị.
    (Mr. Địa)
    _____________________

    Mr. Địa nói câu này làm khó cho mọi người. Chẳng nhẽ những thằng ngửa tay xin xỏ lại nghĩ rằng những thằng nó tài trợ cho mình còn hơn cha mẹ nó sao?
    ặc ặc….

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu