VTH – Đặng Ân sinh năm 1989 hiện sống ở Bà rịa VT đang theo học Ngành Điện – Trường Lilama 2 ở Long Thành. Đặng Ân làm thơ từ khi 15 tuổi, say mê và thầm lặng.
Thơ Đăng Ân hiện đại, nhiều trăn trở mới lạ nhưng vẫn khéo léo tiết chế. Mời quý vị đọc chùm thơ mới nhất anh vừa gửi vuthanhhoa.net:
NỐT NHẠC CÂM
tôi lặn vào đáy mắt em
một ngày dài mệt mỏi
tôi thu mình vào bóng tối
vạch nghĩa của đêm đen
tôi soi mình vào em
nhận lấy màu hoàng hôn tím nhạt
bài ca tôi đang hát
chững lại ở đầu môi
ngọn lửa lòng khao khát
từ ấy bẵng đi rồi
về thôi
một ngày dài bĩu môi
bôi son trát phấn nỗi buồn
trườn trên cỏ
đêm vén váy thả bình minh vào ú ớ cơn mơ còn nằm dài đâu đó
ngày đẻ ra đêm hay đêm nứt ra ngày
anh chưa tỏ
được mất tuần hoàn kiến tạo ra nhau
như giọt sương đêm qua rơi xuống lá
sương sẽ về đâu trước khô khốc nắng nhàu
và đôi mình cũng sẽ xa nhau
vạt cỏ hôm qua em ngồi còn in dấu câu thơ sau lần sương rụng
miên man anh tìm chữ
ghép tên mình sau vần thơ cuối
chẳng nghĩa lí gì
trường ca ư
tứ tuyệt ư
lục bát ư
quên lãng
cánh thư nơi cổ chó mọt ăn mòn vẹt chữ
sáng vãi thênh thang trong tam giác tâm hồn
ngổn ngang sầu kín
bưng nỗi buồn ném vào kho dĩ vãng
tự nặn mặt mình nghệch ngoạc mấy vết dối trên môi
bước ra đường tênh huyênh buồn rơi trên mặt phím
nốt nhạc câm
không lời.
EM ĐÃ MẤT TRƯỚC KHI NGÀY MẤT
em đã mất trước khi ngày mất
sẽ còn gặp nhau nhưng em không là em cũ
ngửng cổ tu một tiếng cười khan
tôi trở về một dấu chấm than
nhỏ nhoi tuyệt vọng
khản giọng gọi bầy tao tác hoàng hôn
em đã mất khi ngày chưa kịp mất
sẽ còn gặp nhau nhưng em không là em cũ
vẫn phều phào
đứt quãng
gọi hụt hơi
ngày em đi bỏ lại quanh tôi
nụ cười héo hom hem miệng phập phều đôi môi trống
trệu trạo hạt cơm lười nảy trên răng môi khô rốc thở niềm tin qua điếng đời khốn khó
nằm vắt vẻo dốc trần ai
ngày em đi
nghe gió bấc lòn qua nếp áo
thấy bóng mình rơi những đốt xương rời
tình đã ngã sang màu lau chín
còn lại đây cơn nhớ rụng tơi bời.
MÙA MƯA PHỐ
em về đâu sau cơn mưa giông
khi phố nát những vết giày bước vội
giấu mưa vào khoé mắt
xoè bàn tay bùn lấm
bấu vào đâu em ơi em ơi
tuổi thơ tôi cũng băm trầy băm trật
mấy phố rêu ướt sủng những mùa giông
giờ chững lại bên em mùa mưa phố
đau đáu ngồi đếm từng giọt long bong.
CANH BẠC
Tôi đã thua trong canh bạc của chính mình
mà vốn liếng mong manh là hạnh phúc
trong tình yêu tôi là con chim cô độc
rủ cánh buồn trong lồng nhốt thời gian
giọt kí ức không đủ miên mang
cho tôi nhớ hết từng ván bài sấp ngữa
nhưng tôi biết; tôi-đã-sai
duy nhất
canh bạc đầu tôi để mất con tim
canh bạc cuối cùng tôi để mất em
vì tự tin
vì kiêu hãnh
vì lơ là trong mỗi lúc gần bên
sự thật đây rồi; đâu dễ nguôi quên
bởi hạnh phúc không tự dưng mà có
tôi đánh cược cuộc đời tôi trong đó
một ván bài tôi dành cả phần thua
MỘT NỬA
đêm chỉ nửa;
mình tôi
khuyết một
ngày chẳng dài sao cứ thấy thênh thang
đêm mơ hoang
ngọn đèn thao thức
vệt khói trầm ngâm toạc nỗi vô cùng
nửa của mình
nửa của người dưng
bàn tay níu nửa cung trời huyễn hoặc
nửa tắt ngấm
nửa tràn hi vọng
ai đem tim che tôi nửa mặt trời
nửa hun dốt
nửa lụi tàn
vô vọng
trôi
thênh thang
cuối nẻo
vắng
không người.
TRẢ
Thôi
trả lưỡi lại cho đời
của thừa;
đời nó- cất lời chẳng xong
mặc kệ con mắt lồi tròng
môi bậm
răng nghiến
bòng bong sự đời
cắt ra trả quách cho rồi
móc luôn đôi mắt lãi lời tính luôn
khổ thân thượng đế dày công
ban cho tặng vật mà không ích gì
uốn éo theo ngõ từ bi
niệm nam-vô-phật biết chi nẻo nào…
BỞI TÔI LÀ GIỌT NƯỚC
anh những tưởng hoá thân thành nước
thẩm thấu nhân gian dốc cạn cuộc cười
anh thấm vào nhọc nhằn của đất
bằng trang vở đầu lòng
bằng chân lấm tay bùn
bằng dáng đứng quê hương cong vênh hình quang gánh
anh đã thấm vào trời cao bằng cái ngửng đầu cầu khẩn
mong vì sao chở giúp giấc mơ tôi
và đứa-bé-tôi đã thấm đẫm cuộc đời
từ lúc lọt lòng tròn miệng khóc
(đứa bé sinh ra là người đã biết mình bất hạnh)
oằn vai như dáng hình đất nước
nhọc nhằn vết dối cứa môi non
bằng lấm bùn đôi bàn chân giao chỉ
và cứ thế anh thấm vào nhân thế
bằng giọt-nước-tôi-lăn-xuống-những-dốc-buồn
nhưng anh không thể thấm vào em ngày lạc lõng yêu đương
chỉ dám đậu trên em chờ nắng về khô kiệt
khi hồn em là lá khoai xanh biếc
dù anh có hoá bão giông cũng không thể thấm vào em
bất diệt
tình ơi!
MUNG MIÊNG
gió ơi gió,
mây ơi mây,
kéo nhau tụm lại một bầy cho ta
thổi tung khắp nẻo phù hoa
cuốn về xa lắc ta-bà
nẻo điên…
ta về vun một gốc phiền
trăm năm một vệt mung miêng giữa đời
Đặng Ân