Nơi gà trống gáy cả ngày không chán – Charles Simic

VTH – Thơ văn xuôi không đơn giản là “thơ giống văn xuôi và không vần vèo” như nhiều người vẫn tưởng, mời bạn hãy đọc những bài thơ văn xuôi chứa vô tận những điều cần ngẫm ngợi và suy tưởng của Charles Simic:

VÀI NÉT VỀ TÁC GIẢ:

  • CHARLES SIMIC sinh năm 1938 ở Belgrade (Yugoslavia) dưới thời phát xít chiếm đóng, di tản
    charles_simic
    CHARLES SIMIC (1938)

    sang Mỹ năm 1954 trong tuổi thiếu niên. Năm 1971 xuất hiện tập thơ đầu tiên của ông và suốt ba thập kỷ sau ông đoạt nhiều giải thưởng lớn như Pulitzer Prize về thơ ca (The World Doesn’t End, 1989) và PEN International Award về dịch thuật (Devil’s Lunch, thơ Aleksander Ristovic).

  • Ông có một cái nhìn độc đáo về thế giới, trong đó niềm vui hài hước cầm tay sánh bước với những vấn đề tinh thần và triết lý thảm đạm hơn. Thơ Charles Simic vừa thực tế vừa siêu thực, vừa thị thành vừa kỳ ảo. Thi phẩm đã xuất bản: Dismantling the Silence, 1971; Unending Blues, 1986; A Wedding in Hell, 1994; Walking the Black Cat, 1996; Jackstraw, 1999; The Voice at 3 A.M., 2003… Tiểu luận và hồi ký: The Metaphysician in the Dark, 2003; và A Fly in the Soup, 2003.25.

*******

Ngón cái của tôi đương bước lên tàu để làm một cuộc phiêu lưu mạo hiểm lớn. “Ðừng đi, chớ đi,” các ngón kia réo gọi.

Chúng ráng lôi kéo ngón cái xuống. Một chiếc xế đen sang trọng vừa chạy tới với một bà che mặt ngồi trên băng sau, nhưng không có ai cầm tay lái. Khi xe ngừng lại, bà ấy lấy trong bóp ra một cây kéo bằng vàng và cắt lìa ngón cái.

Chúng tôi lên đường tới Chicago với bà ấy và bà ấy dùng vết cắt rỉ máu nơi ngón cái để thoa môi.

*******

mask3Người đàn ông bị xử chém đó bước xuống từ đoạn đầu đài. Y nâng cái đầu đẫm máu của mình trên tay.

Những cây táo đang trổ hoa. Y tìm đường đến quán rượu của làng, nơi mọi người đang nhìn cảnh tượng này. Đến đó, y ngồi xuống bên một cái bàn và gọi hai vại bia, một cho y và một cho cái đầu của y. Mẹ tôi chùi tay vào tạp dề và phục vụ.

Thế giới khi đó thật yên tĩnh. Người ta có thể nghe thấy dòng sông xưa; trong sự bối rối của mình, thỉnh thoảng nó lại lơ đễnh và chảy ngược về.

*******

Nơi sự vô tri là nỗi hân hoan, nơi hàng đêm người ta nằm trên chiếc giường của sự ngu xuẩn, nơi người ta quỳ gối khẩn cầu một thiên thần khờ khạo… Nơi người ta đi theo một thằng đần độn để tham chiến trong một đạo quân gồm toàn những tên ngu si hưởng thái bình… Nơi gà trống gáy cả ngày không chán…

Cái đầu rỗng dễ thương đang hát đi hát lại một đoạn của bài tình ca nó vẫn hát. Chúng tôi ăn sáng trên sân thượng với những chùm nho vẽ đánh lừa thị giác mà ngay cả lũ chim cũng mổ vào. Và bây giờ là những nụ hôn… vì chúng mà chúng tôi quên cả việc phải tháo bỏ những tấm mặt nạ Halloween của mình.

Tiếng Nói lúc 3 giờ sáng

Ai phóng những tiếng cười đóng hộp
Vào màn kịch lúc tôi bị đóng đinh?

CHARLES SIMIC
(1938~)

Bản dịch của Nguyễn Đăng Thường, Hải Ngọc
Nguồn tienve.org

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu