Nắng cuối trời (81) – Vũ Thanh Hoa

>> Nắng cuối trời (80) – Vũ Thanh Hoa

Nắng cuối trời 

Truyện dài kỳ

81. Trang thì thầm với H về giây phút hiểm nguy trước khi nàng ngất lịm. Nàng vẫn nhớ khi Mai nổ súng, anh đã lao vào lấy thân mình đỡ đạn cho nàng… Nàng kể về những giây phút hạnh phúc họ đã có với nhau, những dự định còn dang dở… “Hãy tỉnh lại với em, đừng bỏ em một mình H ơi!”

Trang nhìn khuôn mặt bất động của H nức nở. Cô y tá đưa cho nàng khăn giấy rồi nhắc nhở:

– Đã hết giờ thăm bệnh rồi, chị trở về phòng thôi kẻo bác sĩ phê bình em chị à.

Trang gật đầu, quay lại nhìn H lần nữa rồi lặng lẽ theo cô gái trẻ về khu điều trị của mình. Đã đến giờ uống thuốc buổi chiều theo toa chỉ định, uống xong một lúc, Trang thấy mắt ríu lại, bèn thiếp đi mệt mỏi. Trong giấc ngủ chập chờn nàng thấy mình được trở về nhà bố mẹ, căn nhà giản dị mà ấm áp yêu thương, thấy Chíp chạy ra gọi “Mẹ ơi!” rồi nàng bế bổng con gái lên, ôm chặt vào lòng… Bỗng nàng giật mình, choàng dậy vì có tiếng ai đó gọi… Mở mắt thấy trời đã tối và cô y ta đang đứng sát cạnh giường nói:

– Chị Trang có khách đến thăm.

K81A1

Trang ngồi dậy, vuốt lại tóc theo thói quen, cửa mở, Toàn xuất hiện trước cửa…

–  Ôi, em… lâu quá mới gặp…

Toàn ngồi xuống bên nàng, chàng trai tỏ rõ vẻ xúc động, nói:

– Trời, chị gặp bao nguy hiểm như vậy mà không chia sẻ với em để em tìm cách giúp đỡ!

– Chị bị bắt cóc bất ngờ rồi chúng thu hết điện thoại và vật dụng cá nhân, không thể liên hệ bên ngoài.

Toàn nắm tay Trang, xót xa nhìn cánh tay băng bó và bàn tay nhỏ bé gầy guộc, xanh xao:

–  Chị gầy và xanh nhiều, thương quá.

– Chị còn sống được là nhờ anh H đã lấy thân che chở phát súng của bà Mai.

Toàn gật đầu, chàng cắt từng miếng táo nhỏ đưa cho Trang. Nàng ngoan ngoãn ăn cho chàng vui lòng. Trang hỏi:

– Việc học của em ra sao rồi?

Toàn có vẻ trầm ngâm:

– Em vừa tốt nghiệp Đại học, bây giờ đang trong thời gian tìm việc, có thể phải tìm một nơi xa để làm việc thôi.

– Bố em là hiệu phó của một trường danh tiếng ở thành phố này mà không kiếm cho em được một công việc ổn hay sao?

– Hì – Toàn cười gượng gạo – Lúc nào cũng bảo ưu tiên con em trong ngành, và nâng cấp hệ thống giáo dục nhưng dù em có tốt nghiệp loại giỏi Đại học Sư phạm và bố em là một hiệu phó đương nhiệm thì xin việc ở một trường trong nội thành em vẫn phải chạy chọt đút lót một khoản tiền rất lớn.

Trang thở dài. Ừ, ngành nghề nào chẳng vậy. Nàng nhớ Tuân đã bao lần kể công anh ta đã chạy vạy để chuyển Trang từ một phóng viên mới ra trường về Văn phòng công ty Liên doanh của giám đốc V. Ông V vì liên kết làm ăn với Tuân và cũng có âm mưu chiếm đoạt Trang nên đã nhận nàng về công ty làm việc với cái giá được coi là khá “hữu nghị”, sau này ông ta luôn gây áp lực với Trang cũng không nằm ngoài việc thực hiện mưu đồ ấy.

– Chị rất tiếc là không giúp được gì cho em bây giờ… – Trang buồn rầu nói – Một nền giáo dục chạy theo thành tích và vô trách nhiệm rất cần những người tốt như em. Trước đây chị rất say mê môn Văn nhưng bây giờ thấy người ta chẳng coi trọng môn học này nữa.

– Đúng rồi chị ạ – Toàn gật đầu – Hầu như các bậc phụ huynh ngày nay đua nhau cho con học môn ngoại ngữ và các môn kỹ thuật với một ước mơ là sau này con cái họ sẽ đi làm thuê cho các công ty nước ngoài, nhận lương Đô-la. Thực tế đã cho họ thấy những môn khoa học xã hội chỉ nuôi nấng tâm hồn chứ không nuôi nổi cái dạ dày. Mà tâm hồn bây giờ có ai quan tâm không? Nếu có tiền thì sẽ mua được lương tri và tâm hồn đấy thôi! – Toàn nhìn Trang, nói tiếp – Chị đừng lo lắng cho em, em sẽ tìm một nơi thích hợp thôi mà.

– Em định không làm công việc giảng dạy hay sao?

Trang buồn bã hỏi. Toàn lắc đầu:

– Em đã học ngành Sư phạm làm sao mà bỏ dạy học được. Nhưng em sẽ tìm cách dạy cho các học trò của mình tình yêu thật sự với Văn học, để cho chúng sống trung thực và đầy khát vọng chứ không chỉ thực dụng và giả dối. Cần phải để thế hệ trẻ biết tự trọng và cảm nhận ý nghĩa cuộc sống  chứ không chỉ là làm thuê và tích lũy tiền.

Lần này thì Trang nắm tay Toàn. Nàng cảm động quá. Nàng không nghĩ là chàng trai trẻ luôn có vẻ hơi lãng mạn và yếu đuối lại có những dự định trưởng thành đến thế. Nàng ngắm Toàn một chút rồi hỏi:

– Em đã kể với cha em về dự định của mình chưa? Ông ấy có vui không?

– Em có kể và cha bảo là viển vông. – Toàn bật cười – Cả đời cha sống với một nền giáo dục khuôn mẫu và giáo điều. Còn lũ học trò hôm nay lại quá thực dụng và hỗn láo càng khiến cha chới với, mất hết niềm tin và ngành nghề mình đã theo đuổi. Cha bảo khi mới ra trường ai cũng có ước mơ như con rồi sau đó họ đều biến thành những cái máy hát rẻ tiền.

Toàn nói đến đây thì có tiếng gõ cửa phòng. Chàng bảo Trang nằm xuống nghỉ cho đỡ mệt rồi ra mở cửa. Có hai người mặc sắc phục công an bước vào, một người đọc quyết định điều tra xét hỏi nàng với tư cách người bị hại.

– Chị có thể nằm tại chỗ để trả lời những câu hỏi của chúng tôi. – Anh ta nói khi đọc xong.

– Vâng, tôi sẽ hợp tác đầy đủ với mọi yêu cầu của các anh.

(Còn tiếp)

Vũ Thanh Hoa

>> Nắng cuối trời (82) – Vũ Thanh Hoa

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu