>> Nắng cuối trời (48) – Vũ Thanh Hoa
Nắng cuối trời
Truyện dài kỳ
49. Trang nhìn chung quanh. Thằng Tẹt đã phóng xe máy đi, cái Bường giả câm giả điếc đi lên lầu trên. Chỉ còn nàng và người chồng vũ phu. Anh ta định làm gì mình đây… Nàng run rẩy bấm số điện thoại của H…
– Cô tưởng thoát tôi dễ thế à? – Tuân cười khẩy đứng chặn trước mặt nàng.
– Anh hãy tôn trọng tôi một chút. Coi tôi như một người đã từng là vợ anh, mẹ của con anh. Tôi không phải là tù nhân của anh mà “thoát” hay “không thoát”.
Nàng vẫn tỏ ra rắn rỏi, nhưng trong lòng bắt đầu lo sợ khi thấy ánh mắt sắc lạnh của Tuân. Anh ta tiến đến, nàng lùi lại. Cánh cổng vẫn đang cài then, nàng đưa tay toan mở cái then, Tuân giữ lại:
– Cô cũng biết sợ thế sao?
Nàng không nói nên lời, những giọt nước mắt tuyệt vọng bắt đầu tuôn rơi…
– Quay về với anh đi…
Tuân đột ngột chuyển giọng. Anh ta ôm choàng lấy nàng, khuôn mặt trở nên méo mó, thảm hại. Trang nức nở khóc, nhưng nàng vẫn khéo léo gỡ vòng tay của Tuân…
– Muộn rồi. Đã quá sức chịu đựng của tôi. Tất cả thật sự đã hết rồi…
– Anh vẫn thèm khát em, vẫn không thể quên em được…
Tuân nói như người mê sảng, tiếp tục siết vòng tay đến mức nghẹt thở. Trang không thấy một chút động lòng nào ngoài cảm giác ghê sợ, sợ đến mức kinh hãi, nàng cố vùng vẫy ra khỏi Tuân, hướng vào nhà gọi:
– Bường ơi, ra đây… Bường đâu…
Nàng nhìn thấy cái Bường ló mái tóc đỏ ra cửa sổ, thấy cảnh đó, nó cười khẩy rồi đóng sập cửa sổ lại. Nàng càng ra sức chống cự thì Tuân càng thêm điên cuồng, anh ta giáng cho nàng một cái tát mạnh, xé toạc bộ đồ nàng đang mặc trên người rồi bế thốc nàng vào nhà… Họ vật nhau trên ghế sa-lông phòng khách rồi lăn lộn dưới nền nhà… Tuân ghì chặt Trang, toan cắn vào bầu vú nàng nhấp nhô lộ dần dưới tấm áo đã rách toạc thì nàng bèn né người rồi cắn mạnh vào tay anh ta, vừa đau vừa cay cú, anh ta ngồi lên giơ nắm đấm bổ thẳng vào mặt vợ cũ…
Bị ghì chặt cứng, Trang đành nhắm mắt đón đợi cú đánh: Ừ, chết thì chết, tôi không thể tiếp tục sống như thế nữa. Nhưng nàng mở mắt ngạc nhiên: Tuân rú lên bởi một cú đấm trời giáng vào mặt, loạng choạng ôm mặt ngồi xuống ghế. H dịu dàng đỡ nàng dậy, choàng cho nàng tấm áo khoác của anh và bảo:
– Em mang va-li và đồ đạc lên xe đợi anh. Anh nói chuyện với anh Tuân một chút.
Nàng mừng đến rơi nước mắt, vội vã kéo chiếc va-li và những đồ đạc lỉnh kỉnh của bé Chíp, ngồi lên ghế sau xe ô-tô của H. Để thật yên tâm, nàng còn chốt lại cánh cửa xe… Rồi nàng lại lo lắng không biết hai người đàn ông ấy có xảy ra chuyện gì không… Chỉ đến khi nhìn thấy H ung dung đi từ trong nhà ra, nàng mới thấy mình thở lại được bình thường…
– Em cầm lấy đi.
H chìa cho nàng vật gì đó… Nàng định thần lại và nhận ra chiếc điện thoại của mình…
– Sao anh lại…
– Em đánh rơi dưới sàn nhà, may mà anh kịp nhặt lên. Nhờ em bấm số gọi anh mà anh nghe được diễn biến vụ việc và xuất hiện kịp thời…
Nàng khẽ gật đầu, cẩn thận cất chiếc điện thoại vào trong túi xách rồi thiếp đi vô cùng mệt mỏi… Khi làn gió trong lành hai bên cửa xe ve vuốt mái tóc nàng, không khí oi nồng của buổi chiều Sài Gòn ồn ào len lỏi qua khe cửa kính xe đánh thức mọi cảm giác, Trang mới bừng tỉnh. Nàng ngồi dậy, H nhìn qua kính chiếu hậu, mỉm cười:
– Em đỡ mệt chưa?
– Em… – Nàng nhìn xuống người mình, đỏ mặt – Chiếc váy lụa mỏng đã bị Tuân xé rách tơi tả – Em đỡ rồi anh ạ nhưng quần áo thì…
– Em tìm trong va-li một bộ khác thay đi rồi anh đưa em về nhà ngoại để em nghỉ ngơi nhé.
Đèn đỏ. H dừng xe rồi quay lại nắm tay nàng. Nàng thấy cảm động rưng rưng nước mắt… Nàng thì thầm:
– Cám ơn anh.
– Không cần đâu em, anh yêu em mà.
Xe dừng trước cửa nhà ông bà ngoại. Chíp chạy từ trong nhà ra hớn hở:
– Mẹ về rồi! Ông ngoại đón con rồi mua cho con gấu bông màu nâu đó mẹ.
Trang mỉm cười bối rối khi thấy cả nhà đổ dồn vào “chiếu tướng” H, còn anh thì khệ nệ mang va-li, đồ đạc vào trong sân trong.
– Đây là…
Bố nàng hỏi nhỏ. Trang chưa biết nói sao thì H đến bên ông ngoại, lễ phép bắt tay ông bà:
– Chào hai bác. Cháu là đồng nghiệp của Trang.
– Đây là sếp H, phó giám đốc công ty của con.
Trang mỉm cười. Hai ông bà thận trọng gật đầu lịch sự. H vừa quay ra thì tiếng chuông điện thoại đổ dồn, anh mở điện thoại ra nghe và quay lại bảo Trang:
– Chị Ngọc vừa qua đời, không hiểu sao sếp V lại tránh mặt, muốn anh đại diện cho cơ quan đứng ra tổ chức tang lễ.
– Trời, chị ấy đi nhanh vậy sao…
Trang nghe tin mà bần thần. Thế là xong một kiếp người. Mỗi người được chia cho một lần sống duy nhất và dù họ có tính toán, cân nhắc, mưu đồ hay quỷ quyệt đến đâu thì cũng chẳng thể ăn gian được thêm ngày nào. Quãng đời ngắn ngủi sống với đồng loại sẽ để lại ấn tượng về họ cuối cùng cũng chỉ là: Một người hiền lành hay bạc ác, trung thực hay giảo quyệt rồi chấm hết. Xương tro tàn gửi vào đất lạnh cũng hệt như nhau cả thôi!
(Còn tiếp)
Vũ Thanh Hoa