>> Nắng cuối trời (45) – Vũ Thanh Hoa
Nắng cuối trời
Truyện dài kỳ
46. Hân đưa tay lên vén mái tóc lòa xòa, Trang để ý thấy cổ con bé hằn những đường gân xanh. Con bé cắn môi, đáp:
– Em cũng suy nghĩ rất nhiều suốt thời gian qua, em biết mình không có nhiều lựa chọn nhưng dù thế nào thì em cũng không bỏ đứa con mình.
– Nếu em đã quyết cho nó ra đời, phải lo cho nó cuộc sống tử tế em ạ.
Trang nhìn Hân ái ngại và thương cảm, nàng lấy trong ví ra một xấp tiền, đưa vào tay nó:
– Coi như chút tấm lòng của chị, em đừng từ chối nhé…
– Ồ, không! – Hân giữ tay nàng lại, đôi mắt con bé ánh lên cương quyết – Em đâu có kể lể với chị để chị thương hại, người ta hứa hẹn cho em bao nhiêu mà em còn phân vân nữa là…
Bỗng có tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Hân mở máy:
– Vâng , đúng rồi, chào chị.
Bên kia là một giọng nữ nói gì đó, Hân bảo:
– Nếu chị muốn bàn trực tiếp với tôi, thì chúng ta gặp nhau luôn, chị đến quán café … nhé.
– Ai thế? – Trang ngạc nhiên.
– Hì, vợ sếp V. – Hân cười mỉm.
– Chị ta biết cả rồi sao?
– Ôi dào, mật thám ở khắp nơi – Hân nhếch môi – Bà ta biết rõ từng tình tiết diễn biến, em hẹn gặp ở đây cho ngã ngũ mọi chuyện luôn!
Phu nhân giám đốc V xuất hiện trước cửa, vẻ đẫy đà giản dị như thường ngày. Chị ta có vẻ an tâm hơn khi thấy có mặt Trang.
– Mời chị ngồi.
Trang lại trở thành “trọng tài” bất đắc dĩ, trớ trêu thay! Vợ sếp V ngồi xuống ghế trước mặt Hân, vẻ khép nép dúm dó cứ như chị là người đang có lỗi!
– Chị cần nói gì với tôi?
Hân hỏi, vẻ tự tin không giấu giếm. Trang nhìn họ, một nhan sắc mĩ miều tươi trẻ, một già nua, cũ kỹ xấu xí, thật tương phản đến đau lòng. Vợ ngài V bối rối một lúc rồi mới mở lời:
– Chị biết chuyện của em và chồng chị cả rồi. Chị đến chỉ để mong em nghĩ lại…
– Nghĩ lại? Nghĩ lại việc gì hả chi?
Hân bắt đầu lên giọng. Trang biết con bé chảnh và nóng tính. Cô gái trẻ xinh đẹp nào cũng vậy, gia sản sắc đẹp tức là vũ khí tối thượng lăm lăm trong tay. Còn người phụ nữ kia thì ngược lại, có lẽ chị biết mình yếu thế nên khá nhũn nhặt.
– Mong em thương chị và con gái chị sắp kết hôn…
– Thì sao? – Hân vẫn không kìm được bực bội. Trang vội xen vào cho bớt căng thẳng:
– Sao chị biết thông tin vậy chị?
– À, chị biết lâu rồi – Người đàn bà vẫn bình thản mỉm cười, lạ lùng là chị ta vẫn không hề tỏ ra bực tức – Chị phải mua thông tin cả đấy, anh ấy lăng nhăng không phải lần đầu nhưng…chưa lần nào để lại hậu quả. Chị biết anh ấy cứ đi chán chê rồi lại mò về với vợ con thôi.
Hình như chị vẫn cố bám víu vào chút xíu an ủi đó, coi như đó là “sự tử tế” ông chồng quý hóa dành riêng cho vợ. Trang im lặng xót xa, thật tội nghiệp chị quá. “Chung sống với lũ” đã thành “lờn thuốc”, chị cắn răng chấp nhận các “thành tích” liên miên của đức ông chồng. Chị sẽ ra sao khi biết đứa con gái suýt soát tuổi con mình của chị Ngọc? Còn với Hân, chị ta vẫn “gỡ đòn” một cách hiền lành đến mức khâm phục! Trời ơi, những gã đàn ông Việt có chút chức quyền ở ngoài xã hội, về nhà như vua chúa thời phong kiến lập năm thê bảy thiếp vậy sao?
– Chị biết không thể so sánh được với em, em có tất cả: sắc đẹp, tuổi trẻ và đang mang giọt máu của anh ấy. Chị chỉ mong em suy nghĩ kỹ coi như làm phúc…
– Là thế nào hả chị? Chị nói rõ ra xem?
– Là… em hãy bỏ đứa nhỏ đi trước khi nó kịp có hình hài, chị sẽ đền bù cho em tất cả. Em còn nhiều cơ hội nữa mà, sẽ còn rất nhiều…
Trang kinh hãi nhìn thấy Hân bừng bừng nổi giận, khuôn mặt xinh đẹp của nó đỏ lửng, đôi đồng tử mắt nở ra khiến đôi mắt thêm to tròn, nó rít lên:
– Chị biết mình đang nói gì không? Chị cũng là đàn bà mà lại ác độc thế à? Tôi chưa yêu cầu gì với các người, các người đã ra yêu cầu với tôi sao?
Có đời thuở nào mà bồ nhí lại cao giọng chanh chua mắng mỏ bà vợ “đường đường chính chính” thế không nhỉ, nhưng mà nó đang xảy ra đấy! Trang ngao ngán quá, nàng vội vã can ngăn Hân:
– Thôi thôi, bình tĩnh lại đi Hân! Em phải hết sức kiềm chế để giữ gìn sức khỏe…
Vòng tay xuống gậm bàn ra hiệu trấn an với vợ sếp V, nàng nói tiếp:
– Tôi cũng là phụ nữ nên hiểu nỗi khổ của hai người, nên thông cảm cho nhau thì hơn…
Nàng chưa nói hết câu, vợ sếp V đã vội cắt ngang:
– Chị biết cũng vì chị vụng mà không sinh con trai cho anh ấy, anh ấy không bỏ rơi mẹ con chị là may lắm rồi, chị chỉ muốn cho con gái được vui trọn vẹn trong ngày cưới sắp đến thôi mà…
– Tôi kinh ngạc về lòng tốt của chị – Trang bất ngờ khi nghe Hân nói – Sự nhẫn nhục tự xếp mình như phận tôi tớ của chị đối với nhà chồng đã khiến cho ông ta muốn làm gì thì làm bấy lâu nay! Đẻ con gái hay con trai đâu phải là lỗi của chị? Sao lại có sự phân biệt lạc hậu như thế trong thời đại này chứ?
Phu nhân sếp V ngẩn ra nghe mắng, rồi chị ôm mặt khóc nức nở, khóc rũ rượi như bao nhiêu hờn tủi, nhục nhã bấy lâu nhân dịp này vỡ òa ra… Nhìn chị khóc, Hân cũng động lòng, rồi cô gái cũng nức nở khóc theo. Cả ba người phụ nữ đang ngồi đây tuy có thân phận khác nhau, nhưng họ có một điểm chung: cùng là nạn nhân của những gã đàn ông gia trưởng, thủ đoạn và đốn mạt. Trang bảo:
– Chị em hiểu nhau như thế là tốt rồi, ai cũng thương con mình mang nặng đẻ đau nên bây giờ phải nghĩ cách sao cho con mình được phúc phần tốt nhất…
Hai người phụ nữ, hai “tình địch” như đã hiểu ra phần nào, dịu đi chút căng thẳng ban đầu. Để mặc họ thì thầm to nhỏ, Trang thả hồn mình theo những tia nắng đang nhảy nhót trên nhánh phượng bắt đầu đơm bông đỏ rực…
(Còn tiếp)
Vũ Thanh hoa