>> Biết tới khi nào mưa thôi rơi – Văn Thành Lê
KẺ RAO BÁN HẬU THẾ
Truyện ngắn
1. Năm 1997, động vật nhân bản vô tính đầu tiên trên thế giới chào đời tại viện Roslin, Scotland. Đấy là chú cừu mang tên Dolly. Cái tên đặt theo tên nữ ca sĩ Dolly Parton, một thần tượng âm nhạc của Ian Wilmut, trưởng nhóm nghiên cứu.
Rất nhanh, hàng loạt tin truyền thông và khoa học ăn theo. Có thể trong tương lai gần đây sẽ là cách sản sinh loài người. Những con người thế hệ mới được nuôi cấy trong môi trường giống nhau, lớn lên giống nhau. Tất nhiên ngoại hình cũng sẽ giống nhau vì cùng bắt đầu từ một tế bào bố/mẹ. Bình đẳng giới lại tiến thêm một bước. Người phụ nữ được giải phóng bớt một gánh nặng nữa, không cần phải mang nặng đẻ đau chín tháng trên dưới mười ngày. Chỗ lại hô hào như vậy không được. Dứt khoát không. Vô nhân tính. Những con người sinh ra theo cách này có nguy cơ khó hòa nhập cộng đồng. Bởi chúng mang nhân – cách – phòng – thí – nghiệm. Sẽ chỉ hợp với việc đào tạo đội quân con – người – ít – tính – nhân – văn.
Hắn đọc thập cẩm các loại tin. Tủm tỉm cười. Thấy hay hay. Tưởng tượng nếu một đội quân khủng bố (như trong phim) toàn những tên mắt xếch tai có túm lông và râu tua tủa khắp mặt. Chúng lớn lên từ một phòng thí nghiệm, được huấn luyện chăm sóc như nhau. Quả là kịch tính và gay cấn. Riêng chuyện không biết đâu để phân biệt thủ lĩnh với lính lác đã đủ đau đầu khi tác chiến. Hay đơn giản đội bóng mười một người giống nhau thì đội bạn kèm người chắc lộn tùng phèo. Mọi trật tự rất dễ bị xới tung.
Sự kiện cừu Dolly cũng qua đi. Có chăng chỉ còn trong ý nghĩ những nhà nghiên cứu sinh y học hoặc giáo trình lịch sử phát triển ngành công nghệ y sinh. Cùng lắm là được nhắc trong gia phả nhà khoa học Wilmut và các cộng sự của ông. Tình hình xấu lắm thì có ở một trung tâm một viện khoa học vô cùng bí mật ở một vùng bí mật vô cùng nào đó trên thế giới, đang ngấm ngầm nhân bản con người mà chưa chính thức công bố xuất lò lứa người nào.
Thành tựu khoa học kiệt xuất cuối thế kỷ hai mươi xem như thành quá vãng.
Vậy mà lúc này, khi vừa ra khỏi nhà, nhìn đâu hắn cũng thấy những đứa trẻ giống nhau. Những đứa trẻ có vành tai rộng và dài. Những đứa trẻ chân đi hình chữ bát. Những đứa trẻ mũi hình túi mật. Những đứa trẻ lông mày rậm có cái nhìn như luôn chiếu tướng hắn, thẳng băng mà vô cảm. Tai hại hơn, những đặc điểm riêng đó phảng phất như được sao ra từ con người hắn.
Những đứa trẻ na ná giống nhau. Thế hệ công – nghệ – người đầu tiên chăng? Hắn nhớ tới cừu Dolly. Hắn nhớ tới Wilmut. Hay là thị giác hắn loạn? Hay là thần kinh hắn có vấn đề? Một người đang tập tành làm khoa học mà đầu óc tai mắt lơ tơ mơ thì báo động đỏ rồi. Thậm nguy rồi!
2. Vô tình hắn húc vào một diễn đàn lúc nửa đêm về sáng, khi đã mệt nhoài bài vở, với ý định lang thang vào mạng giải khuây. Thế giới mạng rộng lớn bao la. Đường ngang ngõ tắt như mạng nhện. Hóa ra cứ bấm đại hết đường link này dẫn qua đường link khác lại mở ra khối thứ. Hắn rúc vào một trang trong mớ bòng bong muôn màu ngàn sắc ấy. Đang lúc bí bách, hắn tò mò gửi thư vào một hộp thư điện tử có nhu cầu. Trong đầu nghĩ là chơi chơi. Và quên.
Không biết có bao nhiêu người gửi thư vào hộp thư ấy, như hắn. Hai ngày sau hắn nhận được thư hồi âm và hẹn giờ chuyện gẫu chat qua mạng. Những khoản tiền cần chi bắt đầu reo. Cường độ lớn hơn. Hắn tặc lưỡi đồng ý. Nghĩ ai biết đó là đâu. Phải lấy ngắn nuôi dài. May mắn chẳng đến lần hai đối với những ai không biết chớp lấy cơ hội.
Anh chồng không có khả năng sinh con. Mười năm cưới nhau. Vợ chồng chạy đủ muôn bệnh viện vàn bác sĩ. Vận hết công lực. Thuốc tây thuốc ta. Thuốc nam thuốc bắc. Y học cổ truyền kết hợp tây y hiện đại. Chẳng mảy may kết quả. Cuộc sống gia đình quá đủ đầy. Chỉ thiếu tiếng cười nói con trẻ. Vợ chồng ra vào các bệnh viện, các trung tâm y tế, nhiều gần bằng đi công sở. Gặp người nạo phá thai đủ mọi lứa tuổi, tầng lớp. Nườm nượp như đi hội. Riêng chị khát khao mụn con lại không có. Chị bàn với chồng nhận con nuôi. Anh chồng ban đầu có vẻ xuôi xuôi. Sau nghĩ ngợi. Chính anh gợi ý với chị nên có con. Không có được con chung thì con của mình chị vẫn hơn. Không thể vì mình mà để vợ mất thiên chức làm mẹ. Phương án là thụ tinh trong ống nghiệm. Chị lâng lâng hy vọng. Nhưng bố đứa trẻ là ai? Ai có thể giúp chị một nửa. Người đó như thế nào cũng là điều quan trọng. Anh chồng loay hoay tìm hiểu trên mạng rồi quyết định đưa tin tìm kiếm lên một diễn đàn.
Và hắn vấp phải.
– Cậu có thể giới thiệu kỹ hơn về bản thân không? Anh chồng chat với hắn.
– Em đang học năm hai sau đại học, chuyên ngành tâm lý. Không có bệnh tật gì.
– Cậu có thể cho xem qua một tấm hình chân dung? Và một số thông tin về sức khỏe?
Hắn chụp ảnh qua web camera máy tính và gửi tới. Kèm theo vài thông tin về sức khỏe.
– OK. Chúng tôi sẽ gặp cậu trực tiếp, để cùng đi làm một số kiểm tra tổng quát về sức khỏe. Cậu vui lòng cho xin số điện thoại? Còn giá tiền sẽ thỏa thuận khi gặp trực tiếp. Cậu thắc mắc điều gì không?
Hắn trả lời không có thắc mắc gì và gửi số điện thoại.
Xong!
Hắn nằm vật ra giường. Tự hỏi mình đang làm chuyện gì?
Ban đầu hắn nghĩ là số hắn may mắn. Có quý nhân phù trợ. Đang không biết xoay đâu ra tiền. Tự nhiên gặp cơ hội kiếm khoản kha khá có nằm mơ cũng chẳng thấy. Hay đó là lẽ trời. Hắn đang giai đoạn tập tành làm khoa học. Nhưng trong đầu vẫn phảng phất những lời nội kể hồi bé tí. Rằng cuộc đời mỗi người đều được một ngôi sao chiếu mệnh và lập trình sẵn. Mỗi người đều sẽ/đều phải/đều bị đi qua tuần tự từng bước từng bước như thế. Thế là hắn nhắm mắt. Gật đầu đúng. Cuộc chinh phục tri thức của hắn phải trải qua cái việc cần đến khoa học của ngành sinh nở. Cũng là làm phúc cho người. Lại thêm thu nhập. Nghĩa là hai bên cùng có lợi. Nghĩa là cộng sinh. Một hình thức sống đẹp nhất trong lịch sử tiến hóa của tự nhiên.
Ngày hẹn đến.
Dùng dằng.
Dằn vặt.
Dao động.
Hắn tính gọi điện xin chấm dứt hợp đồng lạ nhất trần đời mà hắn biết từ trước đến nay. Lần đầu cầm điện thoại lên, chần chừ, hắn bỏ máy xuống giường. Lần hai, kịp kéo danh bạ xuất hiện số điện thoại của khách hàng, chần chừ, lại để máy xuống giường. Lần ba, đã nhấn phím gọi, lại tắt nhanh khi đầu máy bên kia chưa có tín hiệu kết nối. Lần bốn, đợi được đầu bên kia có tiếng khách hàng, thay vì nói lời từ chối hắn lại run rẩy nói “Anh đã xong chưa? Em đang trên đường tới bệnh viện như đã hẹn”.
3. Mọi chuyện không nặng nề như hắn nghĩ. Xét nghiệm và test một lô xích xông các mẫu để kiểm tra từ sức khỏe tới IQ, EQ…
Anh chồng trông cao to phương phi, nói nhã nhặn:
– Cậu thông cảm. Đáng lẽ chỉ kiểm tra sức khỏe. Nhưng chúng tôi muốn cẩn thận một chút. Chỉ số IQ, EQ cũng cần thiết. Chúng tôi sẽ không để cậu thiệt. Nếu các xét nghiệm cho kết quả không như ý, hợp đồng không thành, chúng tôi sẽ trả cậu số tiền cho ngày công lao động cao nhất.
Dĩ nhiên mọi thứ ổn. Thậm chí kết quả cho thấy nhiều tiêu chuẩn trên cả chuẩn. Công đoạn cuối cùng là bác sĩ làm vài động tác tác động để hắn giải phóng ra thứ có đủ công lực chui vào bên trong trứng của chị vợ khách hàng xấu số kia. Chuyện còn lại là của chị vợ khách hàng và bác sĩ.
Hắn nhận số tiền trong mơ. Cộng thêm một khoản cảm ơn hậu hĩnh từ phía khách hàng. Cùng cái bắt tay kèm lời cảm ơn.
Chiều tối ấy hắn tự thưởng cho bản thân bữa nhậu tẹt ga. Tây tây hắn mới về nhà. Cơn mưa cuối mùa quật hắn tơi tả. Hắn chẳng buồn quan tâm. Vừa chạy xe hắn vừa lâng lâng nghĩ, hóa ra hắn sắp có con. Hắn sắp làm bố. Nhưng đứa con hình thù ra sao, nói cười thế nào, hắn chẳng bao giờ được biết. Mẹ đứa trẻ nữa, hắn cũng chẳng biết. Đứa trẻ sẽ lớn lên như thế nào? Liệu có bao giờ nó được nghe nói về một người bố là hắn không? Chắc là không! Người ta chẳng bao giờ nói ra sự thật này, mà cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Có chăng là khi vợ chồng khách hàng sắp đi tàu sáu ván, muốn trả lại sự thật cho hậu thế may ra mới trăn trối. Lúc ấy, chắc gì hắn còn hít vào thở ra ở cõi đời này nữa.
Hôm sau hắn không thể ngóc đầu dậy khỏi giường. Không hiểu là bia hay là mưa hạ gục hắn? Hay là ý nghĩ miên man về đứa con? Hay là cả ba? Chỉ biết hắn li bì nóng và sốt. Đầu ong ong đau như búa bổ. May mà người yêu hắn kịp qua đúng lúc, vực hắn dậy bằng vài thìa cháo.
4. Chuyện tưởng xong.
Mọi dằn vặt rồi cũng qua đi. Hắn lao vào học, nghiên cứu, để hoàn thành luận văn. Thời gian hiếm hoi ít ỏi còn lại dành cho người yêu.
Đâu ngờ cuộc đời thích trò đùa dai.
Đôi lúc hắn lại rơi vào tình huống bí bách. Sẻ chia gì chứ chuyện tiền bạc với nàng là điều không tưởng. Gia cảnh nàng chẳng hơn gì hắn. Nàng mới tốt nghiệp. Việc chính chưa tìm được. Vẫn còn làm việc vặt bán thời gian. Lại còn hỗ trợ thêm cái đuôi là mấy đứa em đã đủ bở hơi tai, đổ mồ hôi hột. Vả lại, khi chưa là người một nhà, dẫu có yêu mấy hắn cũng không thích cả hai dùng dằng với tiền. Đồng tiền có thể giết chết tình yêu lắm. Học tâm lý. Hắn biết. Trong vấn đề này hắn tự nhận mình là người cực đoan. Nàng yêu hắn thánh thiện và tinh khiết. Một thứ tình yêu vô trùng không tưởng. Nói ra thiên hạ rất dễ cười. Không khéo còn nhổ nước bọt vào. Hắn nâng niu trân trọng. Còn có phần tự hào thầm lặng về tình yêu của hắn với nàng. Bởi vậy chẳng thể để đồng tiền xen vào làm xáo trộn mọi thứ.
Trở lại ý trên. Khi đời kêu hắn phải “dạ”. Hắn “dạ”. Và không còn đủ tỉnh táo như đứng trước nàng. Mặc dù trước nàng hắn có quyền say, được phép say, hay là nghĩa vụ say, vì tình yêu đã chín nẫu ra rồi. Đằng này hơi tréo ngoe. Trước nàng hắn tỉnh. Hắn biết đâu là ranh giới. Còn với cuộc sống hắn lại không đủ tỉnh. Mà cũng chẳng phải. Quá trình mở đường mới khó chứ đi trên đường mòn thì dễ. Khai hoang mới khó chứ thâm canh thì đơn giản hơn. Nói trắng ra như ông bà đúc kết là ngựa quen đường cũ.
Lần này hắn không mất nhiều thời gian đường ngang ngõ tắt link này nối qua link kia như trước, để vào các diễn đàn. Hắn tự giới thiệu: “Em 25 tuổi, đang học cao học ngành tâm lý. Nếu anh/chị cần tinh trùng có thể liên lạc theo địa chỉ hộp thư… Em cao to, đẹp trai, không bệnh tật. Giá cả thỏa thuận”.
Tuần sau một khách hàng hồi âm. Đúng lúc hắn mở email, email khách hàng vẫn sáng đèn. Khách hàng chủ động chat với hắn.
– Chào em, rất vui được biết em! Mình đã đọc qua lời giới thiệu của em. Ấn tượng!
– Chào chị! Cảm ơn chị.
– Em có thể cho mình xem một tấm hình của em?
– OK. Chị chờ em chút.
– OK rồi. Nhưng mình nói trước. Mình muốn sinh con tự nhiên chứ không phải thụ tinh trong ống nghiệm.
– Vậy ạ. Em cứ tưởng cho tinh trùng gián tiếp.
– Mình nói dài dòng chút nhé. Mình là phụ nữ thành đạt. Mình tự tin nói thế. Tuổi trẻ mình mãi đuổi theo sự nghiệp và tiền bạc. Mình không hứng thú cuộc sống gia đình lắm, vì thấy ảnh hưởng nhiều đến công danh sự nghiệp. Giờ mình muốn có đứa con. Một đứa con chứ không phải một gia đình. Mà con thì lại muốn được sinh tự nhiên như bất cứ một bà mẹ nào. Cái gì tự nhiên cũng tốt hơn mà, phải không?
– Em hiểu. Nếu vậy chị để em suy nghĩ lại rồi có gì sẽ trả lời chị được không?
– Em là trai tân?
– Dạ.
– Có tin được không? Một chàng trai hai mươi lăm tuổi thời nay lại e thẹn chuyện này.
– Chắc chị đang cười. Chị có thể tin hoặc không, vì chuyện của chúng ta không liên quan gì đến vấn đề này.
– Cũng phải. Nhưng em nói vậy làm mình tin. Quả là thời nay người như em có thể đưa vào sách đỏ. Hihi. Nếu em đồng ý, em sẽ là người đầu tiên với mình, và có thể là người cuối cùng. Mình có nhiều thú vui và mục đích sống khác lớn hơn. Với mình, chuyện ấy chỉ nhằm mục đích duy trì nòi giống.
– Em là người đầu tiên với chị? Có tin được không?
– Nếu em đồng ý thì sẽ kiểm chứng được thôi.
– Chưa chắc đâu. Thời buổi giờ gặp bác sĩ thì muốn bao nhiêu màng trinh chẳng được. Cũng đâu đắt lắm. Hihi.
– Hihi. Em cũng biết đấy chứ! Nhưng thôi, trở lại chủ đề chính. Đây là số điện thoại của mình:… Nếu em OK thì báo lại nhé.
– Chuyện ấy báo mạng nói đầy. OK chị. Em sẽ trả lời chị sớm nhất.
5. Log off ra khỏi máy.
Hắn nghĩ đến nàng.
Hắn và nàng chưa đi quá những nụ hôn và những cái ôm. Dẫu có lúc nồng nàn và rạo rực. Tưởng chừng cảm xúc trượt đi xa hơn. Nhưng rồi cũng chỉ dừng lại trước barrier của chính mình. Đôi ba lần bàn tay hắn đưa lên ngang ngực nàng. Dẫu là ngoài áo. Cũng bị nàng đẩy tay ra. Hắn chẳng lấy làm khó chịu. Hay đòi hỏi hơn. Hắn và nàng như ngầm hiểu những gì đẹp nhất phải dành cho đêm trọng đại đời người, trong không gian, trong tâm trí lung linh nhất. Hắn biết đấy là lối suy nghĩ cổ hơn cả thế kỷ trước. Nhiều lúc hắn cũng thấy buồn cười cho suy nghĩ của chính hắn. Có những thứ với người trong cuộc là điều thiêng liêng, đáng tôn thờ, thì với người ngoài lại là thứ ngớ ngẩn chẳng đâu vào đâu. Phải chăng đấy là bí ẩn trong tình yêu ở mỗi người mà chẳng có một công thức chung nào cho toàn nhân loại. Chỉ người trong cuộc mới đủ sức giải mã. Thậm chí chẳng thể giải mã. Chỉ có thể tự thẩm thấu đồng điệu mung miêng nhưng không gọi rõ được thành tên.
Vậy mà giờ đây hắn đang đứng trước quyết định đi một bước rất dài và rất xa. Với người lạ hoắc. Vậy đấy. Đúng lúc ấy không hiểu sao ý nghĩ về giấc mơ ướt nước thuở mười ba trở về. Thi thoảng hắn với nàng cuồng nhiệt, chỉ là va chạm thân thể qua quần áo, cũng đủ làm xúc cảm trong hắn dâng tràn. Nếu giờ làm thực sự. Xúc cảm sẽ đi tới đâu? Tràn tới đâu? Bảng lảng thế nào? Người đàn ông bản năng trong hắn trỗi dậy. Trái cấm bao giờ cũng thừa hấp lực để củng cố sức mạnh giúp mã hóa, bẻ gẫy mọi ổ khóa khó nhất. Đàn ông nào cũng trở thành đứa trẻ khi bản tính tò mò thức tỉnh. Lúc ấy mọi thứ trở thành nhỏ bé, nhường chỗ cho ý nghĩ được khám phá thế giới mới mẻ.
Đêm ấy hắn mơ màng mộng mị.
Hắn gọi điện cho khách hàng.
Lại vòng quanh bệnh viện và trung tâm xét nghiệm. Hiển nhiên là kết quả tốt. Tuyệt vời! Trên cả tuyệt vời! Khách hàng nhìn xấp giấy kết quả rồi nhìn lén hắn, ánh mắt mãn nguyện.
Hai người hẹn nhau ở một nhà nghỉ phía bắc thành phố.
Đêm cuối tháng. Trời ngoại ô không trăng không sao. Riêng gió thổi lồng lộng một cách hào phóng. Vừa chạy xe hắn vừa sờ sợ vừa háo hức.
Hắn gõ cửa phòng, bước vào. Khách hàng đã quấn khăn tắm ngồi ở bàn, đang chải tóc.
– Em đúng giờ quá. Vào tắm đi. Mình chờ.
Hắn “dạ”. Bước luôn vào phòng tắm.
Vòi nước xối ào ào. Hắn hồi hộp nhiều hơn. Hóa ra đây là người con gái đầu tiên trong đời trai của hắn. Không phải là nàng. Trước giờ hắn luôn nghĩ người đầu tiên phải là nàng. Không biết rồi sẽ thế nào? Khách hàng thân hình đẹp. Khuôn mặt đẹp. Đôi mắt sắc. Cá tính. Kiểu phụ nữ hiện đại. Năng động và góc cạnh. Nước mát mà người hắn nóng rực. Lau người xong, hắn hít một hơi thật sâu, quấn khăn đẩy cửa phòng tắm, bước ra.
– Mình xin lỗi. Mình không để điện nhé.
– Dạ. Hắn ngoan ngoãn trả lời. Hay buột miệng theo phản xạ?
– Em có cần ngồi nghỉ một lúc không? Khách hàng vừa nói vừa bật đèn điện thoại đi về phía giường.
– Dạ thôi.
Hắn vừa nói vừa đi về phía giường theo vệt ánh sáng chiếc điện thoại của khách hàng. Người hắn vã mồ hôi như tắm. Hắn kịp tĩnh trí, dùng khăn lau lại người lần nữa, trước khi buông tay cho chiếc khăn rơi ở cuối giường.
Phòng sáng điện trở lại. Hai người áo quần tề chỉnh. Khách hàng nói với hắn.
– Cảm ơn em. Mình gửi em tiền bồi dưỡng và một phần ba số tiền như hợp đồng. Ngày mai gặp lại nhé!
Thêm ba lần nữa ở các nhà nghỉ khác nhau. Hắn thấy háo hức lạ thường. Như một miền đất bị bỏ hoang, ngủ quên suốt hai lăm năm, nay được thức tỉnh. Như mùa hạn hán được tưới bởi cơn mưa rào đầu mùa. Hắn thấy người lúc nào cũng căng tràn sức sống. Và trông ngóng. Và đợi chờ. Và miên man tưởng tượng. Hắn chờ số máy của khách hàng gọi đến mỗi ngày.
Dĩ nhiên có cuộc điện thoại đó. Nhưng phải gần một tháng sau.
Khách hàng tươi cười bước vào. Hắn đã ngồi trong quán cà phê như hẹn.
– Một lần nữa cảm ơn em. Rất may là không phải phiền em thêm nữa. Mình gửi số tiền còn lại như đã nói, còn đây là thêm để em bồi dưỡng. Khách hàng đẩy về phía hắn hai phong bì rạch ròi như vừa quyết toán xong một hợp đồng kinh tế.
Hắn “dạ” nhẹ bẫng. Một chút hụt hẫng. Trên đường đi hắn đã mường tượng sau chầu cà phê là một cuộc gặp gỡ nữa ở nhà nghỉ. Vì có thể khách hàng chưa hẳn đã đậu như mong muốn. Làm việc ban ngày chắc có nhiều điều mới lạ và hấp dẫn hơn lắm chứ.
6. Sau lần chuyển giao trực tiếp, hắn chẳng còn lăn tăn dằn vặt nữa. Như động cơ mới vừa qua chạy rôđa. Giờ vào trớn. Chưa bao giờ hắn thấy kiếm tiền đơn giản và đầy xúc cảm như vậy.
Hắn không nhớ đã thực hiện bao nhiêu hợp đồng. Đúng hơn là hắn không buồn nhớ. Cho đến khi một khách hàng nói với hắn.
– Lâu lắm rồi em mới có được cảm giác như với anh.
…
– Em chẳng bao giờ có ý định lập gia đình. Chơi đủ trò rồi. Chỉ cần có đứa con. Không ngờ lại gặp anh. Anh làm em phải suy nghĩ lại.
…
– Nếu anh đồng ý. Cuộc sống không phải lo gì cả. Anh nghĩ kỹ xem nhé. Nhất định trả lời em sớm đấy.
…
Hắn không nhớ lắm đã có mấy đứa con? Với những ai? Ở đâu?
Bất chợt đêm ấy hắn mơ thấy lão Khuynh. Lão Khuynh, người làng hắn, đã chết từ hồi nảo hồi nào. Lão đứng ngay đầu giường, cười cười với hắn.
Lão Khuynh từng được mệnh danh là đại ca ký gửi con khắp làng trên xóm dưới. Đến mức lão ra đường không dám đánh hay nạt trẻ con nữa, vì sợ đụng đâu cũng nhầm phải con mình. Ngày lão chết. Con cháu ùn ùn kéo về làng từ mọi hướng. Tập hợp thành hai hàng dài khóc bù lu bù loa. Lão rướn miệng nói được hai từ “vẫn thiếu”, rồi thăng.
Không khéo hắn thành bản sao của lão Khuynh. Người mà cả làng từng nguyền rủa mấy đời chưa thôi. Tỉnh giấc. Hắn vò đầu. Hắn bứt tóc. Hắn xoa tai. Râu ria thi nhau đâm ra tua tủa. Mắt trũng xuống. Ngớ ngẩn thay. Hắn từng cười vào những tin sản sinh con người vô tính giống nhau. Giờ chính hắn là kẻ sản sinh những con người hữu tính na ná nhau. Nguy hại nhất là những đứa trẻ ấy không biết được nguồn gốc của chúng. Lớn lên liệu chúng có va chạm, đập sứt đầu mẻ trán nhau, hay thương yêu lấy nhau mà không biết là anh em không?
Sáng ra điện thoại lại rung. Khách hàng giục hắn làm chồng.
Mặc kệ! Hắn lao xe tới xóm trọ người yêu. Khó khăn cũng được. Vất vả cũng được. Vợ chồng đồng lòng khắc phục dần dần. Nhất định nàng sẽ đồng cam cộng khổ với hắn. Chỉ có nàng, may ra, mới có thể cứu vớt được hắn khỏi vũng lầy ác nghiệt này.
Trên đường đi hắn thấy những đứa trẻ giống nhau giăng mắc trước mắt. Những đứa trẻ na ná nhau. Và na ná hắn. Vành tai rộng và dài. Chân đi hình chữ bát. Mũi hình túi mật. Lông mày rậm… Những đứa trẻ giống nhau nhìn hắn với thứ ánh mắt vô hồn, dửng dưng, đầy oán trách. Chưa bao giờ hắn thấy không gian ngột ngạt thời gian lê thê như lúc này.
7. Cuối cùng hắn cũng kể hết với nàng. Nàng sốc nặng. Nằm liệt giường một tuần. Mọi thứ qua đi. Hắn với nàng tổ chức đám cưới. Sau rất nhiều lấp xấp lang bang. Giờ gia đình hắn đã ổn định. Hiện hắn công tác tại một trung tâm tâm lý, tham gia thỉnh giảng cho một số trường đại học. Quá khứ đã ngủ vùi đâu đó. Không biết có khi nào thức dậy trong hắn? Nhìn bên ngoài hắn và nàng cùng hai con là một gia đình mẫu mực, khiến ai trông vào cũng thòm thèm. Đi đâu hắn cũng nói tất cả là nhờ vợ. Hóa ra đàn ông con trai đao to búa lớn ở đâu chứ trước phụ nữ cũng thành người ngoan ngoãn, nếu như người phụ nữ biết cách đánh thức phần nhân tính đã ngủ trong con người họ.
Lại có tin khác nói hắn và nàng sống êm ấm hòa thuận. Công thành danh toại. Nhưng không hiểu sao hắn lại không còn khả năng có con. Mấy lần hắn muốn vợ hắn sinh con với người khác mà vợ hắn không chịu. Cuối cùng hai vợ chồng hắn nhận nuôi một đứa trẻ bị bỏ rơi trong bệnh viện. Thi thoảng hắn có thử mở lại hộp thư điện tử dùng cho việc bán tinh trùng ngày xưa. Chẳng mảy may thấy một tin thư nào tới, ngoài bộn bề những chồng thư rác.
Có người quả quyết rằng đời hắn đâu có hậu như kết thúc thứ nhất. Cũng chẳng bình lặng như kết thúc thứ hai. Nàng ốm một trận thập tử nhất sinh khi biết chuyện. Khỏe dậy nàng từ biệt hắn. Nàng vào ngôi chùa phía hạ lưu con sông chảy qua thành phố xuống tóc. Hắn bơ vơ. Quay ra đồng ý cưới người khách hàng muốn lấy hắn làm chồng. Ở với nhau được ba năm, kịp để hắn bảo vệ xong luận án tiến sĩ, nàng đá hắn khỏi nhà. Lý do: càng ngày hắn càng làm nàng không được thỏa mãn như trước. Hắn thành người tỉnh tỉnh điên điên. Trình độ tiến sĩ tâm lý chẳng giúp hắn lấy lại được thăng bằng. Đúng là dao sắc không gọt được chuôi. Cuối cùng hắn lên một ngôi chùa phía thượng nguồn dòng sông. Đi tu. Sau này người đời mỗi lần nhắc tới hắn luôn tiếc nuối về một mối tình vô trùng tinh khiết kết thúc trong cảnh sư thầy ở đầu sông ni cô ở cuối sông. Tất cả chôn chặt trong tiếng chuông và kinh kệ mỗi ngày.
VĂN THÀNH LÊ