Huỳnh Dũng Nhân nói với anh trai

VTH: Chiều nay, đang chuẩn bị cho Đài Truyền Hình Tỉnh BRVT quay một phóng sự về chân dung VTH thì nhận được tin nhắn của anh Huỳnh Dũng Nhân, anh viết: “Anh muốn em đưa bài viết về anh Nhi của anh lên trang Vnweblogs của em”, mình biết anh Hoàng Đình Quang đã đưa bài viết ấy trên trang Blog HĐQ sáng nay, nhưng mình vẫn đưa lại, vì muốn chia sẻ nỗi buồn sâu sắc với gia đình anh Huỳnh Dũng Nhân, và cảm ơn anh Nhân luôn trân trọng và tin cậy trang Blog của VTH, như đã tin cậy một người em gái thân thiết.

Anh Huỳnh Dũng Nhân bên anh Huỳnh Dũng Nhi (ngồi giữa) mùng 5 Tết Tân Mão
VIẾT CHO ANH TÔI

Kính viếng hương hồn nhà báo Huỳnh Dũng Nhi

Ngày mùng 5 tết. anh Nhi đột ngột từ Vũng Tàu đến thăm tôi ở Phước Kiểng, Nhà Bè. Anh phải chống gậy như một ông già. Nằm ghế dựa gần như suốt buổi đến chơi. Nhưng đôi mắt sáng rực trên gương mặt hom hem và giọng nói vẫn còn hào sảng lắm.

Đến mùng 8 tết, anh nhắn tin cho tôi, rất gọn. “Anh đang ở Đà Lạt. Vui lắm”. Tôi ngạc nhiên, anh còn đủ sức vi vu lên xứ lạnh để nhớ lại một thời sống ở Hà Nội hay du học ở Hungary sao ? Mừng quá. Tôi lúc đó có chuyến công tác đi Huế, nên nhắn lại: “Còn em đang ở Huế”.

Ngày hôm sau, vợ tôi thảng thốt gọi điện: “Anh Nhi đang hấp hối.” Tôi tìm cách mua vé máy bay về.

Anh nằm đó như một ông già 90. Cánh tay gầy khẳng khiu dính đầy dây rợ truyền nước biển. Cây gậy đã gác góc nhà. Vợ anh và mấy đứa con trong nhà mắt đỏ bầm. Mẹ tôi năm nay 80 tuổi cũng đang khóc. Mẹ tôi rất ít khóc ngay những năm tháng khó khăn nhất trong cuộc đời bà. Trên loa đang phát đi mấy bản nhạc anh thích, như bài Chiều của Hồ Dzếnh, bài Gửi nắng cho em và bài Happy New Year…Tôi nhìn vội thấy thẻ Đảng, thẻ Nhà báo của anh dường như đã để sẵn sàng trong tủ kính…

Anh tôi từng công tác tại Vũng Tàu với các cương vị khác nhau như: Phó TBT báo Đặc khu VTCĐ, Phó GĐ Đài PTTH Đặc khu VTCĐ. Sau một thời gian đi học chính trị cao cấp tại Trường Đảng Nguyễn Ái Quốc Hà Hội, anh trở về làm Phó Chánh Văn phòng Tỉnh ủy Tỉnh BRVT. Có thể nói đó là một thời gian ông hoạt động cống hiến say mê sáng tạo với tất cả tâm huyết thông qua những bài viết của mình. Cả cuộc đời làm báo hay làm cán bộ Văn phòng Tỉnh ủy, công việc của ông đều liên quan đến cây bút. Một công việc chỉ có thể hoàn thành tốt với lương tâm trách nhiệm và cuộc đời trong sáng không cơ hội, không vụ lợi của mình.

Tôi đến bên anh hỏi : “Có nhận ra em không?” Anh thều thào mấy tiếng mà tôi đoán nhiều hơn là nghe được: “Tại sao không?” Tôi bảo anh đừng nói nữa mệt, Anh im lặng. Tay quờ quạng, mắt trắng đục cố giương lên tìm kiếm mọi người, có lúc anh dang tay ra như muốn được vợ anh đỡ dậy, rồi anh cố nằm nghiêng để cố giấu đi hơi thở đứt quãng nặng nhọc của mình. Cứ như vậy. Chậm dần, yếu dần, lả dần. Rồi anh thở hắt ra mấy lần, miệng há ra cố hớp lấy mấy ngụm không khí cuối cùng bằng sự cố gắng tuyệt vọng. Nhưng rồi mắt anh đục đi, tay buông xuôi xuống thân mình, chân duỗi dần vô tri vô giác…giống như một đứa trẻ cố gắng đòi thức dậy đi chơi, nhưng không đòi được đành cam chịu nằm thiếp đi. Lúc 15giờ5 phút, anh bình thản lặng lẽ chìm sâu vào giấc ngủ ngàn năm. Thế là hết.

Ba tôi năm nay 85 tuổi chống gậy đến cũng khóc nghẹn ngào và bảo sao con lại đi trước ba. Cha mẹ già khóc con, vợ khóc chồng, con gái khóc cha, cảnh tượng này thật khó lòng nào chịu nổi. Đứa cháu ngoại mà anh rất mực thương yêu mới mấy tuổi thì vẫn tung tăng bên cạnh chỗ anh nằm, nó ôm con búp bê vải và nói: Sao lại khóc, ông ngoại ngủ mà.

Hình như trước khi mất anh linh tính điều gì sâu kín mà trước Tết ráng gượng sức đi thăm bà con họ hàng bên vợ, bên nhà mình, rồi anh còn tổ chức kỷ niệm 32 năm ngày cưới là điều mà xưa kia anh coi là hình thức nên tránh. Anh nói đùa với mọi người là anh đang tập lái xe, hỏi ra mới biết là anh tập đi…xe lăn. Anh tận dụng khả năng Internet mới học được từ hai cô con gái để chát, gửi mail, viết nhật ký. Anh làm thơ tặng mọi người mỗi khi tỉnh táo. Và bức thư cuối cùng của anh trên mạng là bức thư cho bác sĩ Hà, người đã trực tiếp chữa bệnh cho anh ở Vũng Tàu. Trong thư anh còn nhờ bác sĩ tư vấn chế độ ăn uống sao cho hợp lý. Rõ ràng anh còn tự tin và khao khát sống lắm.

Anh tôi sống không đủ lâu để trở thành bậc cao niên hiền triết. Anh sống không khôn ngoan để có thể có những toan tính quyền lực. Anh không đủ điều kiện này kia để làm được nhiều việc lớn cho riêng mình. Anh không vụ lợi, không cơ hội, thậm chí nhìn cuộc đời hơi đơn giản. chiếc xe Cup của anh chắc bây giờ thuộc hàng khó kiếm vì nó cũ đến không thể cũ hơn được nữa. Anh coi trọng nghĩa tình gia đình và bè bạn. Ở đám tang ai nấy cũng bảo anh là người mà họ chưa thấy nóng giận bao giờ…Anh đã sống xứng đáng với 60 năm cuộc đời. Anh đã sống xứng đáng với một gia đình có truyền thống cách mạng có ông bà nội là liệt sĩ của quê hương Đồng Khởi. Anh đã sống xứng đáng với ngòi bút của mình trong một gia đình có 9 người từng làm báo. Và hơn trên hết, anh đã sống xứng đáng là một người ông, người chồng, người cha của một gia đình nhỏ bé.

Đám tang quàn có hơn ngày rưỡi theo cách tính toán ngày tháng tốt xấu của thầy chùa Linh Sơn cổ tự. Nhiều người chưa kịp biết tin để đến nghĩa trang Long Hương ( Bà Rịa ) cách Vũng Tàu 30 cây số tiễn biệt anh. Thú thật là tôi không thích và rất sợ việc hỏa táng người quá cố. Người ta bằng xương bằng thịt đầy hình hài tâm trí như thế mà thiêu đốt thành cát bụi, mất đi chỉ để lại chút tro tàn chứa vừa cái bình nhỏ trên bàn thờ có tấm hình anh mặc comple càvạt không vui không buồn. Hỏa táng. Người nhà phải đứng ngoài nhìn theo linh cữu anh bị đẩy vào sau hai cánh cửa có che rèm vải thô màu nâu bạc phếch, gió thổi bay bay. Hôm nay ngày 14-2. Trên tấm bảng trước cửa, hợp đồng hỏa táng mang tên Huỳnh Dũng Nhi số 205. ” 5 tiếng đồng hồ nữa người nhà đến nhận tro”. Chỉ có từng ấy lời người ta lạnh lùng thông báo là còn liên quan đến anh tôi, một con người từng sống vui vẻ và yêu thương suốt một quãng đời. Hôm nay là ngày Valentine.

Bây giờ anh ở đâu?

Tôi nhớ lúc đưa anh đi, xe tang đi theo lộ trình qua những nơi anh từng công tác, qua nơi anh đã từng “ăn cơm tập thể ngủ giường cá nhân”, đi qua những con đường anh đã từng đi, qua những cái quán anh từng ngồi thù tạc với bạn bè.

Bây giờ anh ở đâu?

Vũng Tàu bây giờ mùa gió chướng. Gió lồng lộng trên con đường từng được công nhận là đường đẹp nhất Việt Nam, một bờ biển đang xanh ngắt mà nhiều năm nay anh không còn được ra ngắm. Một khơi xa có những mỏ dầu mà anh từng vinh dự là một trong những nhà báo đầu tiên đặt chân lên giàn khoan viết bài khi tìm thấy dòng dầu khí đầu tiên…

Bây giờ anh đang ở đâu ?

Con trai tôi mới 6 tuổi không thể nào hiểu nổi sao Bác Hai lại biến mất? Biến mất hoàn toàn. Bác Hai mới đến thăm nhà nó, nhà cuối cùng trong số họ hàng bà con mà anh đến và lỳ xì cho nó ? Con tôi chớp chớp mắt hỏi ” Bác Hai đang ở trên trời hả ba ?”

Bác Hai đang ở trên trời con ạ.

Người ta thường tranh luận với nhau về địa táng, hỏa táng, thủy táng…những khi họ nghĩ về cái chết. Nhưng rất ít có Khí táng. Nếu có Khí táng thì chắc chắc đó là một cách lãng mạn hơn cả. Tôi chắc chắn một điều do có thời gian làm báo lâu hơn nên tôi đi máy bay nhiều hơn anh tôi. Mỗi khi tôi đi máy bay trong nước hay ra nước ngoài tôi đều nghĩ việc được nhìn thấy mặt đất từ trên bầu trời là rất thiêng liêng. Bầu trời đem lại cho người ta sự cao thượng, vị tha, phóng khoáng, yêu thương. Và bây giờ mỗi lần đi máy bay tôi sẽ lại thầm nói với con trai tôi: Con ạ, Bác Hai đang ở trên trời sau 60 năm sống trên mặt đất đầy lo toan ngập lụt ùn tắc ô nhiễm song cũng đầy hạnh phúc vui buồn này.

Và tôi sẽ nhớ mãi hai chữ trong tin nhắn cuối cùng anh gửi cho tôi: Vui lắm.

TP HCM ngày 15-2-2011
Huỳnh Dũng Nhân

Anh Huỳnh Dũng Nhi trong đám cưới con gái út (ngoài cùng bên trái)
Close Menu