Em sẽ để lại nỗi buồn trên nhánh cây – Nguyễn Hoàng Anh Thư

VTH – Đọc thơ Nguyễn Hoàng Anh Thư lần đầu trên Tạp chí Sông Hương mình đã thích. Thơ Thư trẻ trung, hiện đại mà vẫn lắng đọng nhiều tầng suy tưởng. Mời bạn đọc chùm thơ của nhà thơ Nguyễn Hoàng Anh Thư vừa gửi vuthanhhoa.net:

Thư gửi anhbong chim

Sự lẫn tránh của ngôn ngữ
Làm cho bài thơ hụt hẫng
Nỗi sợ sệt mùa đông
Cứng trên từng khớp tay

Này anh, câu chuyện mà em đã kể cho anh nghe hôm qua
Đó là một ngày thần thoại
Đám mây trắng và hàng cây xanh
Cứ thầm thì kể mãi

Câu chuyện của chúng ta đang trượt trên một đường link
Anh tin không
Nó nhỏ như sợi tóc của em dưới ánh nắng ban mai buổi sáng
Vờn trên những nhánh mây
Đang là mùa hè
Cái cảm giác lột xác của đám ve em chẳng thể nào quên được
Giá như nỗi nhớ anh
Có thể lột xác
Em sẽ để lại nỗi buồn trên nhánh cây
Với màu hoa phượng đỏ cháy

Em nghe tiếng ve khóc
Tháng tư rực đỏ chiều hè

Nỗi đau

Không phải dài như những bài thơ ngập tràn đất nước
Nỗi đau từ da thịt
Từ đôi mắt, trái tim
Khi người nông dân cố tìm
Con đường để sống
Nỗi đau
Có thể trở thành tội ác
Khi bị bội bạc lòng tin
Như chiếc bóng người nông dân không còn in hình trên ruộng lúa
Chúng nỡ ăn
Cả bào thai của cánh đồng
Cả cơn dông cuồng nộ
Cả nấm mồ
Ăn, ăn tất thảy
Từng miếng da thịt của quê hương
Ăn linh hồn
Ngọn gió đành mồ côi tiên tổ

Năm tháng mù đám người mù lạc giữa thành phố mù
Chiều tháng tư lụi chết
Nằm trong những tán cây

Tháng tư cháy
Mường tượng gì
Nỗi đau ấy
có bay lên như những đám mây?

Sự thật

Khi bạn trải bài thơ trong tấm chăn mềm
Để khóc
Bạn vô cùng hối hận
Khi đuổi theo bầu trời ảm đạm
Huỷ hoại thời gian
Trong đôi mắt suýt bị cháy xém

Mỗi ngày bạn mở cửa
Và nói
Yêu hoa
Yêu cây
Yêu điều chân thành
Nhưng bạn thật sự chưa chạm được mùa xuân
Bạn chưa thể hình dung con đường bạn chạm là màu sắc trong suốt
Khi ánh sáng tràn trên đôi vành tai của bạn
thầm thì mềm mại
Điều bí ẩn từ đám mây
Sẽ cho bạn hình dung những điều bên trong của chùm bong bóng màu hồng
Mà bạn đã thổi lên tuổi thơ kỳ diệu

Bạn đã trang trí giấc mơ
Thật đẹp
Và không hề biết sự thật tàn nhẫn về sự tích thế giới
Sự thật chỉ không nằm trong số lần chớp mắt
của bạn
Sự thật không nằm trong nét vẽ chân dung
Sáng, trưa, hoàng hôn
mọi gương mặt sẽ im lìm trong đêm tối
Bạn sẽ thấy mọi sự hy sinh hay tình yêu không hề
Đơn giản
Mà nó sẽ dã man như con ngan
Bị chọc tiết
Trong sự khoái cảm của bữa tiệc nhậu
Như bài thơ được phúng dụ thành lãng mạn
Bạn sẽ phúng dụ tất cả
Cơn mưa, đám bụi, cây xăng, cột số
Như là tấm bản đồ cuộc đời bạn
bước qua

Cuối cùng
Bạn cũng trải bài thơ trong tấm chăn mềm
Và khóc
Giọt nước mắt bây giờ
Cũng được phúng dụ
Thành một trò chơi
Trẻ thơ

Dấu chấm

Sẽ có một ngày, chúng ta ví dụ trái đất như dấu chấm để kết thúc vũ trụ này
Nhưng bài thơ thì cứ mở rashadow1a
Vô số
Như nụ cười điên rồ trong bản kịch câm
Bạn đừng tính nhẩm
Những con số trong bài toán tích phân
Nó sẽ làm số phận bạn té ngửa
Như con bửa củi gõ lách tách
Vào sự rách nát lãng mạn
Lãng nhách như cuộc đời bạn

Sẽ có một ngày bạn khảo sát thời gian
Nó sẽ lệch quỹ đạo
Khiến bạn mòn cảm xúc
Bạn không thể tưởng tượng máu giữa nước đại dương
Mênh mông
Chập chùng
Trong ngôi nhà lợp tiếng trùng khơi bão tố
Sẽ có một ngày bạn sẽ viết bài thơ trong gió lốc
Giữa những đôi mắt
Lạnh trơ như đá
Bạn sẽ khóc gào
Mọi thứ
Như trẻ sơ sinh
Oe oe oe
Trên sông mắc cạn
Bầu trời
Trái đất
Chật chội
Trong ngôi nhà của bạn

Dị ngữ, đọc lúc 12 giờ

Trong ý nghĩ của màu xanh
Chùm diệp lục đã chết
Nỗi buồn mọc thêm mấy nhánh cây
Đen

12 giờ để đến
12 giờ để đi qua nỗi buồn hoàng đạo
12 giờ để em kịp quàng vội chiếc khăn
12 giờ có đuổi kịp mùa đông
Để nở bông hoa trắng muốt
12 giờ kéo lết cơn mưa nặng nhọc
12 giờ để thấy đêm tối thiếu một tấm chăn
12 giờ co ro
Mùi tóc em
Con đường hàng cây
Mịt mù ngàn phố
12 giờ tiếng chuông lạc
12 giờ ngói rêu vội vã âm dương
12 giờ đổ tràn âm thanh phố xá
12 giờ tiếng gọi rớt trên chuyến đò
12 giờ bước chậm
Ngọn nến thơm mùi tót rạ
Gieo tiếng chim bay thì thầm
Trong cơn mưa nửa đêm

12 giờ khóc người thương vay
12 giờ hàng hàng nối nhau
Vòng một linh hồn sám hối
Thời gian mùi tro bụi
Quét mặt người
Thế giới nhào nặn hình nhân
12 giờ thấy núi treo trên mây
Đong đưa câu đồng dao mỏng mảnh
Tuổi thơ ai gạt xuống đầy
Mưa

Trên đám vàng hoa cuối xóm
12 giờ tháng tư mở cửa
Tiếng rơi guốc mộc
Buồn mải miết hình hài
Buồn gặm mòn phố xá
12 giờ em bước qua bóng tối
Một bông hồng rơi trước ngực
Muôn vì sao kết nối nhau
Trong mắt em rất sáng
12 giờ 12 triệu năm sau
Liệu em có còn nhớ
Những điều chứng thực hôm nay

NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu