
VTH – Kỷ niệm ngày sinh cũng là ngày mất của đại thi hào William Shakespeare (23/4/2016) mời bạn yêu thơ đọc chùm thơ của ông và xem một số trailer phim chuyển thể từ tác phẩm bất hủ: Romeo and Juliet của William Shakespeare với vuthanhhoa.net:
William Shakespeare (phiên âm tiếng Việt: Uy-li-am Sếch-xpia, sinh năm 1564 (làm lễ rửa tội ngày 26 tháng 4, ngày sinh 23/4/1564), mất ngày 23 tháng 4, 1616, theo lịch Julian) là một nhà văn và nhà viết kịch Anh, được coi là nhà văn vĩ đại nhất của Anh và là nhà viết kịch đi trước thời đại. Ông cũng được vinh danh là nhà thơ tiêu biểu của nước Anh và là “Nhà thơ của Avon” (Avon là quê của Shakespeare, viết tắt của Stratford-upon-Avon).
Những tác phẩm của ông, bao gồm cả những tác phẩm hợp tác, bao gồm 38 vở kịch, 154 bản sonnet, 2 bản thơ tường thuật dài, và vài bài thơ ngắn. Những vở kịch của ông đã được dịch ra thành rất nhiều ngôn ngữ lớn và được trình diễn nhiều hơn bất kì nhà viết kịch nào.
Sonnet 116
Tôi không ngăn hai trái tim sôi nổi
Ðang yêu nhau, vì không thể có gì
Làm thay đổi, cả khi tình giả dối,
Khi hai người cách biệt, phải ra đi.
Trong giông bão, suốt đêm ngày vẫn đỏ,
Tình yêu là đèn sáng giữa xa khơi;
Cho những con thuyền lênh đênh đây đó.
Tình yêu là sao lấp lánh trên trời.
Tình yêu xoá những bông hồng trên má.
Nhưng tình yêu không nô lệ thời gian,
Và tình yêu dám đương đầu tất cả
Ðể mãi xanh tươi, không héo, không tàn.
Nếu tôi sai và thơ tôi nói dối,
Thì tình yêu và thơ không có nổi.
Thái Bá Tân dịch
Sonnet 023
Như anh hề trước đám đông khán giả
Lo quên vai đang sắm, bỗng rụt rè;
Như thằng điên trong cơn cuồng giận quá
Sức có thừa mà lý trí không nghe-
Anh bất lực, chẳng nói gì, im lặng,
Dù môi anh đang muốn nói rất nhiều
Lên tim anh bao buồn vui, lo lắng
Ðã chất đầy gánh nặng của tình yêu.
Vâng thơ anh, để thơ anh nói hết
Biết bao điều anh muốn nói mà im,
Ðể thơ anh tỏ tình anh em biết,
Ðể tình em thơ hỏi lại, thơ tìm.
Em có nghe tiếng lòng anh bằng mắt?
Em có đọc bài thơ câm chân thật?
Thái Bá Tân dịch
Anh gửi em bài thơ này mộc mạc,
Như tôi gửi cho vua cả tấm lòng thành,
Không phải để khoe thơ như người khác,
Mà phần nào nói hộ mối tình anh.
Thơ anh viết đang trần truồng, nhợt nhạt,
Chưa đủ khen, nhưng anh nghĩ bây giờ
Nếu em biết quí những gì chân chất,
Em hiểu dần, và mặc áo cho thơ.
Và ai biết, một ngôi sao nào đó
Một ngày kia rất có thể vô tình
Bỗng chiếu xuống cuộc đời anh đau khổ,
Cho nếm mùi sung sướng lẫn quang vinh.
Chỉ lúc ấy, em yêu, anh dám nói
Rằng từ lâu anh yêu mòn mỏi.
Thái Bá Tân dịch
Sonnet 021
Tôi không giống như những nhà thơ nọ,
Người dùng bao sáo ngữ đẹp, mỹ miều,
Người đem dâng cả bầu trời, mây gió-
Gặp cái gì ví với người yêu.
Và làm thơ, khi nói về tình cảm,
Họ phải cần cả vũ trụ bao la,
Cả núi sông, cả biển xanh, trời thắm-
Bao điều hay cái lạ gần xa…
Trong sáng tác tôi tôn thờ sự thật,
Tôi khen em xinh đẹp chẳng ai bằng,
Nhưng người thật và sống trên trái đất,
Không thánh thần, càng không phải sao trăng.
Mặc người khác ngợi ca tìm đủ cách.
Không bán em, tôi không cần câu khách.
Thái Bá Tân dịch
VTH tuyển chọn