HQ – Bác Y Phương phôn vào: Hà Nội rét rụng rốn, Hoàng Quý chắc lại nhớ mùa đông. Lại giục, nhớ thì viết tặng mùa đông một cái gì chứ nhỉ, chểnh mảng quá, lười quá.
Tối khuya, hé cửa, gió se se lạnh reo váng vất như tiếng thở dài. Nhớ mùa đông nôn nao. Thế là viết cái “Đoản khúc mùa đông”. Bật “cục gạch” a lô Y Phương, đọc cho lão nghe. Lão khoái. Rồi lão bùi ngùi gạ vù ra thăm mùa đông hơ tay trên than hồng ăn sắn lùi bắp nướng với lão. Muốn quá mà chả làm sao thu xếp được.
Gửi trang web của Vũ Thanh Hoa bài thơ này, âu cũng là đóng lại một năm chả viết gì cho ra hồn. Và để chào một năm cũ sắp qua…
ĐOẢN KHÚC MÙA ĐÔNG
Bao năm xa mùa đông
Gió qua vườn khuya
Như một tiếng thở dài
Bao năm xa mùa đông
Tiếng ru mẹ tôi
Như chợt thức vọng về
Bao năm xa mùa đông
Tiếng ai thoảng thơm
Còn in dấu môi
Mùa đông năm ấy
Khi chia xa
Quên hẹn ngày trở lại
Đâu tiếng rao buồn đêm trong lòng phố khuya
Đâu dấu chân của em in hồng sương giá!…
Mùa đông rất xa
Mùa đông đã xa
Mùa đông rưng rưng cồn cào trong tôi
Phù sa nhớ thương theo sông về tận biển
Đêm nghe gió thở dài
Thêm nhớ mùa đông…
28/12/2017
HOÀNG QUÝ
Đã quá lâu không thấy thơ củaHoàng Thi sĩ trên web vuthanhhoa. Thơ ông nhiều suy tư, dằn vặt, có khi dữ dội và quyết liệt, ít khi nhẹ nhõm thế này. Đọc bài này bỗng nhớ “Chợt thu” tiêu dao duyên dáng và tinh tế của ông năm nào cũng trên web vuthanhhoa. Đoản Khúc Mùa Đông như hơi gió nhẹ , se lạnh, buồn trầm ngâm. “Tiếng ai thoảng thơm/ Còn in dấu môi”,”Đâu tiếng rao buồn đêm trong lòng phố khuya/ Đâu dấu chân của em in hồng sương giá…”. Thưa Hoàng Thi sĩ, nhạc điệu như mạch ngầm chứa chan trong bài thơ này. Cháu đọc mà những muốn khe khẽ hát lên!
Thưa nhà thơ Hoàng Quý! Hà Nội mấy ngày nay rét lắm, rét rụng tất tần tật chứ chả cứ “rung rốn” như nhà thơ Y Phương a lô báo tin. Chúng em khua răng mà vẫn đến Bốn Mùa ăn kem và vừa vào vuthanhhoa.net đọc bài thơ có thể hát lên được của Thi sĩ đấy ạ. Đầy nhạc cảm. Rất thích. Bài thơ nhẹ như hơi thở, thi ảnh rất Hà Nội khuya đêm. Đẹp. Lại nhớ “Mang Theo Mùa Đông” ngày nào Thi sĩ viết: “Mùa đông dường như làm hoang ưu tư/ Mùa đông chợt như giọt sương vu vơ/ Mùa đông hình như thương người đất lạ/ Tặng vật sớm mai ngoài khung cửa gió/ Chút lá bàng lên lửa thẫn thờ/ Tặng vật đơn sơ cuối con đường nhỏ/ Loang loáng đi về một chút heo may/ Tặng vật rưng rưng thoáng như hơi thở/ Cứ chòng chành một vết sương bay…”
Chúc Hoàng Thi sĩ thật nhiều sức khỏe để có dịp về thăm mùa đông!
Cảm ơn Vũ Thanh Hoa đã giúp chúng tôi “gặp” được Nhà thơ Hoàng Quý mà chúng tôi yêu quý!
Thật nhẹ nhàng. Kiệm ngôn. Đầy cảm xúc và nhạc tính. Bài thơ ngắn viết đến tối giản mà vẫn hay. Hình chọn minh họa và trình bày của chủ trang rất trang nhã, rất đẹp.
Bạn Nhật Quang nói cũng đúng. Thơ Hoàng Quý nhiều suy tư, dằn vặt, có khi dữ dội và quyết liệt… Tuy nhiên, qua những bài thơ tôi đã đọc và các tập thơ tôi đã đọc, Hoàng Quý có hẳn một lượng không nhỏ các bài thơ thăng hoa từ xúc cảm ấm áp, hoặc buồn nhẹ nhàng nhưng đẹp, rất đẹp với bút pháp tài tình: “Giá gửi được cô đơn/ Đến em ngày xa cách/ Gói từng tiếng sâm cầm/ Và cả chiều sen thắp”(Bên sen nghe tiếng sâm cầm), “Em – con chim nhỏ của tôi cánh không ngơi nghỉ/ Một đời chiu chít bên tôi/ Có những lúc tôi bỏ mặc tiếng chim rồi thiếp ngủ/ Mơ cơn mơ ích kỷ, quên đời/ Nhưng dẫu thế hỡi chim yêu quý/ Em vẫn đi về chở nắng cho tôi” (Có Những lúc), “Ngày mai người phía xanh trời/ Cỏ cây ngơ ngác hát lời héo hon/ Chợt lạnh tê/ Chợt hoàng hôn/ Con chim tha sợi nắng vàng vút bay” (Khúc hát thảo nguyên)… nhiều lắm. Đoản Khúc Mùa đông – lại thêm một bài thơ kiệm ngôn, chứa chan nhạc tính, rất tối giản mà phiêu lãng nữa thêm vào mảng thơ tình rất cuốn hút với bút pháp rất riêng Hoàng Quý.
Hoàng Quý ơi, nhớ mùa đông à. Ngược Bắc Hà với ta, ta đưa sang lão Mìn uống rượu bắp. Ăn ngô nướng khoai lùi với lão Y Phương thì cũng khoái, nhưng rượu bắp Mường Khương chỗ lão Mìn rừng rực ngay. Ta lại đưa Thi sĩ dạo chơi chợ tình nghe khèn này, ngắm má trái đào này, thích cưỡi ngựa có ngựa, lại ăn thắng cố… nhá.
Rất nhớ nhà thơ đấy!
Xin được đính chính một từ của câu thơ Hoàng Quý trong “Khúc hát thảo nguyên” – chỉ một từ, và chỉ là mạo muội đính chính chứ không có ý gì, mong bạn Vũ Minh thông cảm cho tôi vì tôi cũng là một người rất yêu thơ Hoàng Thi sĩ: Từ đó là “buồn” chứ không phải “vàng” trong câu kết bài: “Con chim tha sợi nắng buồn vút bay”. Nhà thơ Hoàng Quý hình như ít viết thơ thể lục bát. Nhưng, dù thể loại này ông viết ít thì lục bát Hoàng Quý luôn là những bài từ hay đến rất hay. Và, dù ý thức làm mới thế nào ông cũng không bao giờ viết thất vận. Xin chép nguyên văn “Khúc hát thảo nguyên của ông:
KHÚC HÁT THẢO NGUYÊN
Chiều tím lên!
Chiều rất quen!
Con chim đợi chút nắng mềm lướt đi
Thảo nguyên nhắn gọi điều gì
Một người tiễn một người đi, một người…
Ngày mai người phía xanh trời
Cỏ lau ngơ ngác hát lời héo hon
Chợt lạnh tê
Chợt hoàng hôn
Con chim tha sợi nắng buồn vút bay!
Ông viết bài thơ này khi qua Mộc Châu trong chuyến đi Tây Bắc năm 2003. Trong chuyến đi Tây Bắc, ngoài “Khúc hát thảo nguyên”, ông còn viết một bài thơ nổi tiếng nữa là “Viết trên đèo Pha Đin” (báo Văn nghệ của Hội Nhà văn Việt Nam in chùm thơ không lâu sau đó), và đã được phát nhiều lần trong nhiều Chương trình Tiếng thơ của Đài phát thanh Tiếng nói Việt Nam.
Ông là người khi mới gặp ngỡ là lạnh, nhưng không phải vậy. Ông rất quý bạn văn, bạn đọc. Tôi có dịp gặp ông khi ông thăm chúng tôi trong thời gian dự Trại sáng tác ở T.P Vũng Tàu. Khi tôi ngỏ lời, ông vui vẻ chép cả 2 bài thơ viết trong chuyên đi Tây Bắc vào sổ tay của tôi. Khi biết tôi là người dân tộc Thái vùng đất Mai Châu, ông rất quý mến.
Cháu Ngô Nhật Anh Kinh Bắc đây bác Hoàng Quý ơi. Có lẽ ám ảnh khi được nghe Đối Thoai Trắng bác đọc ở Văn Miếu Quốc Tử Giám trên sân thơ Ngày thơ Việt Nam 2009 làm cháu và bạn bè không biết bác có nhiều bài thơ vời bút pháp trữ tình rất Hoàng Quý, rất riêng. Hôm qua, anh Trần Thế Minh bảo vào vuthanhhoa.net tìm thơ trữ tình của bác ở mục Văn Nhân, Thi Hữu cháu bị bất ngờ. Năm nay có lẽ có dịp dự trại sáng tác Vũng Tàu, bác cho chúng cháu chép thơ trữ tình của bác đấy nhé. Năm ngoái, anh Trần Thế Minh in từ trang vuthanhhoa.net bài “Chợt thu” của bác. Cháu thích lắm, đọc một, hai lần là thuộc ngay. “Ngoài kia em giờ chắc/ Trải gấp tơ vàng phơi/ Cái ngày lơ đãng ấy/ Bao nhiêu là nói cười”. Cháu chép theo trí nhớ đấy, bác phục chưa.
Cháu Ngô Nhật Anh chúc sức khỏe bác và gia đình ạ!
Có dịp nào ra Hà Nội, bác gọi anh Thế Minh là cháu và bạn bè sẽ “khiêng” bác về Kinh Bắc và chắc chắn bắt bác đọc “Chợt nhớ sông Cầu”. Tháng trước có dịp qua vùng bác viết “Chợt nhớ sông Cầu”, ở hai triền sông vẫn còn” Bến thuyền ngây ngất hoa lau” đúng như câu thơ bác viết ngày xưa đấy ạ. Anh Thế Minh còn “bói”, có khi thời lính trai trẻ Hoàng Thi sĩ có má hồng nào nơi này “thơm” trộm nên thơ mới hay ngất ngây.
Hehehe! Cháu chào bác!