VTH – Bùi Đế Yên sinh năm 1974, là Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu, chị đã có nhiều truyện ngắn in trong các báo, tạp chí, các tuyển tập và được Giải thưởng VHNT của Tỉnh BRVT (2004-2009) . Vuthanhhoa.net xin giới thiệu một truyện ngắn chị vừa gửi:
Cố nhân
Chiều nay, nhận được tin nhắn của cố nhân, “ người cũ “ này không biết được xếp vào bạn cũ hay tình cũ . Bạn cũ thì không xao xuyến đến thế, tình cũ ư; nào đã có gì đâu?
“Người cũ “ học chung một lớp bồi dưỡng kiến thức quản lý nửa tháng . Người cũ lúc ấy là người mới; new comer. New comer hay cười, lại cười rất tươi và hiền. Cái vẻ hiền hậu đó những người làm kinh tế không thể nào có được nếu họ chỉ ít hay nhiều thành công hay thất bại trên thương trường. Lạ thay! “Người mới ” của ngày xưa ấy tạo ấn tượng với không chỉ mình cô khi nở nụ cười chân thành mời những người bạn mới trong lớp đi uống nước để làm quen và sau đó thì mọi người đều đồng ý người mới là mẫu đàn ông tuyệt vời, đồng thời vừa cởi mở vừa biết lắng nghe .
Sau này thì chẳng biết có phải “Ngưu tầm ngưu “ không mà chỉ còn có hai người hay đi với nhau. Người mới thân vẫn chỉ nói về thầy này giảng hay, cây hoa lan đã thay lớp hoa mới phía trên, phía dưới vẫn còn ba bông mới hé mà chưa bị hái, vài ba chuyện về thành phố mà cô đang sống, tuyệt không có chuyện “Giữa hai người không phải tình nhân ngồi nói chuyện ba câu chắc chắn có hai câu nói về nghề nghiệp” càng không có chuyện tán tỉnh nhăng nhít sỗ sàng. Cô thích mẫu người như thế. Người ấy cũng quan tâm nhưng không tò mò về hoàn cảnh địa vị của cô cũng như hai chục người cùng lớp. Thỉnh thoảng người ấy cười; nụ cười chia sẻ, động viên khi nghe về những ý tưởng, những dự định những kế hoạch dở dang của cô. Nụ cười sáng giá biết bao.
Tuần sau thì hai người đã không cần nói chuyện nhiều, họ cùng đi ngắm trăng 18, người ấy kể về sự tích những chòm sao. Người ấy hái những bông lan mới nở có bông còn ướt sương khuya cho cô, gọi sô đa chanh ít đường trong tiệc cuối tuần và nước ép trái cây trong những giờ giải lao tại café căng tin cho cô. Người ấy hình như lo lắng khi cô vào nội thành thăm bạn cũ về trễ và bồn chồn khi thời gian chia xa từng giờ từng phút tiến đến gần. Tới ngày chia xa thì người mới đã thành người cũ. Mười lăm ngày thôi, một tình cảm lạ lẫm đã chen vào trái tim cô. Biết là chẳng thể thay đổi được gì vì người cũ đã có gia đình và cả hai thì đều không còn trẻ nữa nhưng sao vẫn bồn chồn vẫn hi vọng một cái gì đó như một phép màu. Phép màu chẳng xảy ra. Nếu không chia xa làm sao thành người cũ, nếu không dang dở chắc sẽ chẳng có nhớ nhung. Người cũ thỉnh thoảng cũng có nhắn tin, một tin nhắn ân cần nhưng hơi dè dặt khiến người đọc bình thường chẳng đọc được gì trong đó. Thế mà vẫn giật mình tỉnh giấc thao thức giữa đêm khuya, vẫn lặng đi khi mùi hương ngọc lan nơi góc đường thoảng vào dịu ngọt.
Rồi thì cũng quen với một người mới khác, rồi thì người mới ấy thành người thân, rồi người thân ấy thành chồng. Ngày cưới, người cũ tới nhìn lâu, da diết và trìu mến làm lòng dạ nôn nao. Vài ba tuổi đời nữa trôi thêm, những người khác lập gia đình sớm đã bắt đầu cái thời kỳ nhàn rỗi cô vẫn bận bịu với tã lót, bình sữa , đồ chơi. Người cũ nhắn tin chúc mừng hạnh phúc mới nhớ ra lâu nay mải ngắm con cười, ngửi mùi sữa ấm áp của con, tự nhiên quên đi tất cả, quên rằng hoa lan vẫn nở, cửa sổ vẫn mở và những buổi tranh cãi với chồng dường như xuất hiện nhiều lên tỷ lệ nghịch với những lời yêu thương ân cần. Những thói quen, sở thích cũ mất hẳn, những mối quan hệ cũ rơi rụng dần, và người quen, bạn bè cũng gần như không còn tồn tại trong cái thế giới mới nhỏ bé chật hẹp hình thành từ khi bé mới ra đời. Người cũ bị xếp vào góc rất sâu nào đó trong ngăn kéo ký ức và ký ức được cất sau bao bộn bề lo toan mới vậy mà…
Đã bao lâu rồi mới có một tin nhắn vẫn dè dặt và đứng đắn vậy mà bỗng dưng thấy muốn khóc quá người cũ ơi!
Bùi Đế Yên