Một nhà khoa học tính tình hay đa nghi, nên ông ta chế tạo ra robot phát hiện nói dối. Ngày chế tạo thành công, ông đem ra thử con trai.
Cậu con trai vừa đi học về ông ta đem robot ra hỏi:
– Sao con đi học về trễ vậy?
– Con qua nhà bạn mượn sách về học.
Robot phát hiện nói dối, đánh cho cậu con trai một cái. Ông bố cười:
– Đó con thấy chưa, nói dối là phải chịu phạt. Lúc bằng tuổi con bố không dám nói dối ông nội nửa lời.
Ngay lập tức, robot đạp ông ta một cái bay vô tường. Người vợ thấy cậu con trai bị đánh đòn đau bèn nói:
– Sao anh làm thế với con, dù sao nó cũng là con anh!
Robot nắm đầu bà vợ, đánh túi bụi.
Chào em họ Vũ Thanh Hoa!
Khe khe, hay quá, hay quá!
Chào anh họ, he he
Có một người từ thời trẻ luôn nói với mọi người rằng anh ta mai sau sẽ là một nhà văn lớn.
Khi được hỏi thế nào là “nhà văn lớn” thì anh ta nói :
_Tôi sẽ viết những gì mà con người cần tôi viết, tôi sẽ viết những điều đem lại cảm xúc thật, những điều tôi viết sẽ làm người ta khóc, có khi khóc thầm, có khi khóc nức nở, tôi sẽ chạm vào nỗi đau những ai có liên quan đến bài viết của tôi.
Và nay thì anh ta làm nghề viết cáo phó!