Trước bờ đêm – Lê Huy Mậu

VTH: Lê Huy Mậu hiện là chủ tịch Hội VHNT Tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu.  Mới gặp anh lần đầu, cảm giác từ anh sự chân chất của người  xứ  Nghệ, nhưng tiếp xúc lâu lại thấy sự kiêu hãnh ẩn giấu trong vẻ khiêm nhường của một nhà thơ  gốc  là dân học Triết.  Thơ Lê  Huy Mậu cũng thế:  sâu lắng, đầy những tự sự về nhân sinh và mênh mang như dòng sông quê  ‘chảy mãi đến vô cùng’ …  Giới thiệu đến quý vị chùm thơ Lê Huy Mậu trích trong tập thơ “Bốn giọt nước” anh vừa tặng Vũ Thanh Hoa:

Nhà thơ Lê Huy Mậu

Trước thu


Khép cánh cửa
Nghĩa là ta vừa mở
Vào cõi riêng bản ngã, bản năng
Huyền diệu lắm và cũng bình yên lắm
Tàn cuộc chơi ta mới hiểu ra rằng…

Khép mi mắt
Nghĩa là ta vừa mở
Vào miền xưa với những người xưa
Nà nuột của ta ! trời trao em giữ
Bạc tóc ta mới hiểu ra rằng…

Khép ván thiên
Nghĩa là ta đã tới
Cõi thiên thu với giấc thiên thu
Ta là bụi, là không gì cả
Ngồi sau hương ta mới ngộ ra rằng…
21/10/07

Trước bờ đêm

Như người vừa đánh rơi một điều gì
Như ánh sáng
Như niềm tin
Như hy vọng
Nhiều cái chết đến khi đang còn sống
Xác tin yêu táng chật trong hồn

Dẫu biết rồi tất cả sẽ hư không
Mọi được mất đúng sai hóa trò đùa hết thảy
Ta đang sống vì cái gì ấy nhỉ?
Vô ngôn chuông chùa thỉnh bờ đêm!
24/11/2007

Tìm

Từ nơi ở về tới nơi sinh
Khoảng cách dài bằng nửa tháng lương công chức
Tôi vẫn về
Nhưng không còn tới được
Những ban mai vàng nắng ven sông
Những hoàng hôn chao chác chim về tổ

Tôi vẫn về
Nhưng không còn gặp nữa
Bờ bãi phì nhiêu
Hoa trái bốn mùa
Ngọn núi, dòng sông như thể cũng già nua
Bạn bè cũ người còn kẻ mất!

Tuổi thơ ơi !
Làm sao về lại được?
Dẫu khoảng cách chỉ bằng nửa tháng lương…
8/06

Động từ tự phản

Bốn tám kênh truyền hình
Không lấp đầy một đêm suông đằng đẵng
Người đàn ông chia động từ tự phản
Không chúng ta, chúng nó, chúng mày…

Thời gian không màu lọt qua kẽ tay
Sáu mặt cuộc đời tít mù xanh đỏ
Gì chia một cũng hoàn nguyên như cũ
Sao tình yêu chia một lại bằng không?

Bốn tám kênh truyền hình
Không lấp đầy một đêm suông đằng đẵng
Người đàn ông chia động từ tự phản
Giữa sáu mặt cuộc đời sấp ngửa tít mù xoay !

Ngẫu hứng chiều
Ăn sợ mập
Uống sợ say
Hút sợđộc
Nói sợ sai
Biết làm gì
Khi ngày mai còn cách một đêm nay…
11/06

Bốn Giọt Nước

Bốn Giọt Nước
Khi ta chụm tay vốc nước sông đời
Giọt thứ nhất rơi
Mọc lên ngọn cỏ
Giọt thứ hai rơi
Màu mỡ cánh đồng
Giọt thứ ba rơi
Giúp người nguôi cơn khát
Còn giọt nước thứ tư
Giọt nước cuối cùng
Cũng đủ để cho mình tươi tốt !

Khi ta chụm tay vốc nước sông đời
Giọt thành mồhôi
Giọt thành nước mắt
Giọt thành tri thức
Giọt thành tình yêu.

Khúc hát sông quê
(Trích trường ca “ Thời gian khắc khoải)

Ngỡ như người đã hát thay tôi
ngỡ như tôi đã lẫn vào câu hát
tuổi thơ ơi! !
quá nửa đời phiêu dạt
ta lại về úp mặt vào sông quê
như thuở nhỏ
úp mặt vào lòng mẹ
để tìm sự chở che…

Xin bắt đầu từ hạt phù sa
ta cúi nhặt tình cờ bên bờ sông tháng chạp
ôi! Phù sa
những cá thể tự do trong hành trình của đất
đêm nao
chớp bể, mưa nguồn
trong cơn thác lũ
trong sóng đỏ
đất đi
kiến tạo
sinh thành…

Em ơi!
quả ớt cay bổi hổi
trên bãi sông
thuở chưa dấu chân người
anh nghe nói
có một thời
tất cả còn hoang dại
tổ tiên ta chỉ hái lượm mà thôi
lại nghe nói
thuở ta chưa biết ăn gì cả
ta cùng cây cỏ sinh đôi
rồi cây cỏ ăn ta
rồi ta ăn cây cỏ
cũng là khi cay đắng, ngọt bùi
ta và đất kết giao
lấy dòng sông làm lời thề non nước…

Chẳng biết ta đã ăn ở thế nào với đất
mà đất lở sông ơi!
nơi ta chăn trâu thả diều ngày cũ đã đâu rồi
hạt đất quê ta
giờ đã bồi về đâu chẳng biết
có làng xóm nào sinh
có hòn đảo nào sinh
từ hạt đất bờ sông quê ta lở
như cuộc đời ta khuyết hao
để đắp bôì rờ rỡ
những sớm má hồng ríu rít cháu con ta…

Này dòng sông !
ai đã đặt tên cho sông là sông Cả?
ai đã gọi sông Cả là sông Lam ?
ta đơn giản chỉ gọi là con sông quê hương
tháng Ba phù sa sóng đỏ
cá mương đớp ngọn lúa đòng đòng
tháng Năm
ta lặn bắt cá ngạnh nguồn
tháng Chín
cá lòng bong
ta thả câu bằng mồi con giun vạc
tháng Chạp
ta nếm vị heo may trên má em hồng…
Để rồi ta đi khắp núi sông
ta lại gặp
tháng Ba…tháng Năm…tháng Chạp
trong vị cá sông
trên má em hồng…

Này dòng sông
ngươi còn nhớ chốn ta ngồi ngóng mẹ
phiên chợ Lường vời vợi tuổi thơ ta
sao ngày ấy ta dễ ngoan đến thế
mẹ cho ta một xu bánh đa vừng
ta ngoan hết một ngày
ta ngoan suốt cả năm
ta thương mẹ đên trọn đời ta sống
Quê hương ta nghèo lắm
ta rửa rau bến sông cho con cá cùng ăn
ta mổ lợn
con quạ khoang cũng ngồi chờ chia thịt
cá dưới sông cũng có tết như người
trên bãi sông
ta trồng cây cải tươi
ta ăn lá còn bướm ong thì hút mật
lúa gặt rồi- còn lại rơm thơm
trâu đủng đỉnh nhai cả mùa đông lạnh…

Cùng một bến sông
phía dưới trâu đằm
phía trên ta tắm…
Trong ký ức ta
sao ngày xưa yên ổn quá chừng
một dòng xanh trong chảy mãi đến vô cùng !…

Lê Huy Mậu

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu