Tuổi ngày bay đứt quãng tiếng thở dài – Độc Hành

VTH – Tôi không biết nhiều về chàng trai này ngoài những bài thơ trên Vnweblogs và bút danh : Độc Hành. Đọc thơ Độc Hành, tôi thấy quả nhiên bạn ấy đã chọn cho mình một cách viết riêng, khác hẳn số đông trên Vnweblogs bấy lâu… Mời các bạn cùng đọc  chùm thơ Độc Hành:

Đất nước đẹp vô cùng!

“… bài thơ viết vội cho Hoàng Sa của chúng ta!”

Đất nước đẹp vô cùng

lẽ nào chúng ta có thể mãi lặng im?

con sóng ngoài Hoàng Sa mất ngủ

cũng khiến đá sỏi Cao Bằng, Tây Nguyên thao thức

núi Tản, non Hồng đêm đêm gửi gió về phía biển

để vọng lại đất liền vị mặn chát của biển đảo quê hương

 

Đất nước đẹp vô cùng

lẽ nào chúng ta có thể mãi làm ngơ?

súng địch nổ ngoài khơi cũng làm đau lòng bông lúa

trong cơn mơ, tận Cửu Long, Cà Mau cũng nghe biển gọi

những đàn cá Lạc Hồng bị vây bủa giữa trùng dương

 

Anh mơ một ngày được yêu em

bài tình ca đầu tiên anh hát cho em

là bài ca Huế – Sài Gòn – Hà Nội

lòng tham ơi, đạn bom ơi, khí giới nào diệt nổi dân ta**

trong hẹn hò đầu tiên

anh sẽ kể em nghe về Hoàng Sa, Trường Sa và Phú Quốc

ơi những cái tên như thể nụ hôn đầu!

Đất nước đẹp vô cùng

lẽ nào chúng ta bằng lòng với những giấc mơ con***?

Mẹ hãy kể con nghe chuyện Hưng Đạo Vương viết Hịch tướng sĩ

và cả chuyện Hoài Văn Hầu bóp nát quả cam

để con mơ một Hội nghị Diên Hồng!

Thế kỷ này có thể không còn cần ngựa sắt

nhưng trong mỗi tuổi nhỏ nước Việt oai hùng, có một Thánh Gióng đã đầu thai!

 

Đất nước đẹp vô cùng

lẽ nào chúng ta đã lãng quên

những Như Nguyệt, Bạch Đằng, Đống Đa, Rạch Gầm, Xoài Mút?

những Điện Biên, Núi Thành, Khe Sanh, Hàm Rồng, Củ Chi đất thép?

núi sông này là núi sông của ta

biển đảo này là biển đảo của ta

trong mỗi vuông biển có một nấm mồ liệt sĩ

xương máu ông cha mình hoá thân thành sóng gió phía trùng khơi!

trong mỗi tấc đất có một bàn thờ Tổ Quốc

khói hương dân tộc mình đã nghi ngút tự ngàn năm!

 

Hai chữ đầu tiên ba dạy cho con

là hai chữ HOÀNG SA thiêng liêng và gần gũi!

vì trong hai chữ ấy đã bao gồm Tổ Quốc

đã bao gồm Ông Bà, Cha Mẹ cùng với Tổ Tiên

khi biết nói lúc lên ba, biết viết lúc lên năm

con hãy phát âm, hãy nắn nót hai chữ ấy

để Hoàng Sa với con là một khúc ruột liền!

 

Đất nước đẹp vô cùng

lẽ nào chúng ta có thể ngủ yên

những đêm nay

từng lá cỏ trên Hoàng Sa oằn mình dưới gió…

———–

* Ý thơ của Chế Lan Viên trong bài “Người đi tìm hình của nước”

** Tên bài hát và một lời bài hát của Trịnh Công Sơn

*** Ý thơ Chế Lan Viên

 

Mưa (phần 1)

Buổi anh bắt đầu cũ một tiếng cười

là khi những cơn mưa vội vã rơi khắp lề thế kỉ

Tình mình cũng đã ướt trong mưa

em nằm mơ một giấc trưa

thấy hoa niên vỡ vụn bởi lời cay đắng

phía cuối sông, mấy tia nắng sót oằn mình hấp hối

chạnh thương mình tóc chẳng mấy mùa xanh

mái tóc ấy chiều nào bay trong gió lạnh

mái tóc ấy một thời cuốn ta vào tình lận đận

giờ cũng đành ướt đẫm giữa đời mưa

em quỳ bên song thưa

hát thầm đôi câu nhỏ

môi thắp miền lửa đỏ

rồi vụt tắt không ngờ

ta xin quỳ và chờ

ngày tái sinh về nằm trên màu lá

con sâu róm cũng biết là vội vã

giữa mộng buồn lặng lẽ bỏ nhau đi

em khóc nhu mì

hồn nhiên lệ rớt

mười ngón cành thu chẳng thể cưu mang lá mình hời hợt

để suốt đời còn mãi tưởng niệm nhau

em! lòng ta đau

nguyền rủa bữa mưa về bất chợt

giữa đêm thắp chút hương trầm

giật mình mới biết đốt nhầm ngón tay…

 

Em, chiều tê dại!

chiều điên rồ một ánh mắt

bóng tối nhập nhoạng tan dưới đáy ly

và đôi môi em đỏ rực như nỗi khát

một cái mồm hát

hai cái mồm hát

những tình khúc không xóa được hằn thù

mong em thông cảm!

chiều đuối đơ một cánh tay thon

chiếc điện thoại phát những tín hiệu liên lạc

riêng bàn tay em cứ vẫy về phía đơn côi

một – người – lẻ – tôi

hai – người – lẻ – tôi

tụm năm tụm ba không ngừa được cô độc

mong em lượng thứ!

chiều chết điếng một vùng ngực trắng

trăng trung thu hiện

chợt thấy có những trái tim tối mù

một người trở lại

hai người trở lại

dăm bảy đoàn viên không chuộc được một chia lìa

mong em cứu rỗi!

chiều tê dại này em hiển thị

tôi chợt ngủ vùi giữa trang kinh

 

Mở xuân

Ta tự giải thể mình bằng những cơn mê không đầu không cuối

giọt nước mắt lập thể

rớt trong cơn mưa ảo vọng

đừng em gọi ta về mùa ngựa hí

khóc cành xoan đào cuối ngõ gió xuân phai

Xuân

ồ lại xuân lần nữa

tuổi ngày bay đứt quãng tiếng thở dài

ta ca em hôn mê lời lục lạc

rụng buồn buồn môi lạnh giếng giêng đêm

 

Em

Em khoe phù sa trong cái nhìn đồng bằng sau lũ

chớp mi mùa lúa chín

nắng tôi vàng ươm

lũ chim ngậm hạt buồn bay đi biền biệt

chỉ còn tóc em bành trướng những giấc mơ đời thường

Ôi ngực em phím đàn

môi tôi ngân lên cung điệu

mười ngón tay say ngủ

da thịt lên cơn địa chấn

tim em dung nham nóng chảy

huỷ diệt hồn nhiên tôi

Trưa nay nắng nặng ngày đông

em hiền nằm yên

mùa yêu đang khai mạc

tôi hân hoan

vàng hoa trôi êm hết thác ghềnh

 

Một đời không có biển

Chẳng có chuyến xe nào đưa mình ra biển

thèm hạt muối mặn tan vào mắt

vì những giọt lệ lâu nay đã nhạt

như trái tim hết mùa gieo

những chiếc bóng đi qua đời

không tan như bọt biển

thèm một cơn sóng dữ

quét sạch ghềnh tôi

một đời không có biển

lòng rỗng tiếng gió

khát cái tan của những ký tự trên cát

vắng tiếng chèo gõ ván thuyền

rỗng một phiêu linh

không hát trong ngày hôm nay

những giai điệu đập cánh bay quá vội

hai bàn tay đâu thể kéo cho trời gần

tôi

tiếc đứt ruột bầy hải âu

bay đi cùng lời hát

một đời không có biển

buồn một đời không em

 

Độc Hành

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu