>> Nắng cuối trời (55) – Vũ Thanh Hoa
Nắng cuối trời
Truyện dài kỳ
56. Với “thâm niên làm sếp” bao nhiêu năm, chỉ có thể tóm tắt “quá trình công tác” của giám đốc V chủ yếu là làm hai việc chính: Đi họp và đi nhậu. Đi họp thì chỉ “gật đầu” và “nhất trí”, thậm chí có ngủ gật cả buổi thì cuộc họp vẫn “thành công tốt đẹp”. Còn nếu cần “phát biểu” hay đóng góp điều gì thì cũng nằm sẵn trong kế hoạch, trong kịch bản, nên dù “diễn biến cuộc họp” có “sôi nổi, gay cấn” đến đâu thì rốt cuộc cũng lại “thành công tốt đẹp” thôi mà!
Vì thế, cái kiểu nói rông nói dài, phân tích chi li của buổi nhậu “tăng hai” khiến sếp V mệt rã người. Có lẽ Việt Kiều Tonny Nguyen vốn là người “học rộng hiểu cao” nên thiên về “hùng biện”. Ngài kể lể mãi về các đối tác nặng ký, những nhân vật nổi tiếng ngài từng quen biết, những hợp đồng thương mại đình đám, đẳng cấp “liên quốc gia” của công ty ngài đang làm tổng giám đốc và cái cách miệt thị nguồn gốc, quê hương quá lố làm Trang bắt đầu nghi ngờ về trình độ văn hóa của ngài. Thấy Trang không ủng hộ lắm bài diễn thuyết lòng vòng, còn sếp V bắt đầu díp tịt đôi mắt ti hí, rồi không thể chống đỡ nổi, sếp V gục xuống, những cái li trên bàn rung rinh theo tiếng ngáy rộn ràng… Tonny bỗng “chuyển tông” khác:
– Cuộc sống xa xứ của anh tuy đầy đủ về vật chất nhưng thực ra lại rất cô đơn…
– Ôi vậy sao, em ngạc nhiên đó? – Trang tròn mắt.
– Anh đã kết hôn lần thứ ba nhưng vẫn không tìm được hạnh phúc, hiện giờ vợ chồng anh đang li thân…
Trang nghe lờm lợm. Nàng cũng đang trong hoàn cảnh đó nhưng nàng muốn giấu kín. Không biết cái thông tin “đang li thân vợ” của các gã đàn ông sẽ được kiểm chứng đến đâu. Mới quen nhau chưa đến 1 tiếng đồng hồ đã tâm sự cuộc sống gia đình anh không hạnh phúc, anh li thân vợ… nghe mà phát ớn. Tất nhiên đó là “thông tin tốt” cho các gái chỉ lăm le nhảy bổ vào nhà người khác, chỉ mong vợ chồng người ta “có chuyện” để lôi cổ gã chồng ra khỏi nhà nhưng mà các gái ấy nghĩ kĩ thêm một chút sẽ thấy, gã đàn ông nào đó mà ba lần bảy lượt chả sống yên lành được với ai, thay mãi mà không được cái áo ra hồn thì nếu có rước vào nhà, sớm muộn gì cũng lại ngồi với đứa gái khác, với vẻ mặt cực kỳ “hoàn cảnh” mà tâm sự rằng: “Anh vẫn không tìm được hạnh phúc, hiện giờ vợ chồng anh đang li thân…” ! Bàn tay của “trí thức Việt Kiều” bắt đầu mon men đùi nàng…
– Tối nay em làm anh vui chứ?
Trang bắt đầu thấy bực bội. Sao giống nhau vậy hả trời, lịch sự tế nhị học ở phương Tây mà cũng thế thôi sao, mình có phải là gái phố đèn đỏ đâu chứ! Trang cười nhạt, tránh bàn tay của Tonny Nguyen rồi quay qua gọi sếp V:
– Anh V ơi, khuya rồi, về thôi!
Giám đốc V ngủ được một giấc đẫy, tỉnh hẳn, ngồi lên chữa thẹn:
– Ôi chà, mình mệt quá thiếp đi lúc nào chẳng biết! Ông Tonny thông cảm cho nhé!
– Không thành vấn đề! – Tonny Nguyen cười ha hả, nháy mắt đầy ẩn ý với sếp V. Sếp gật gật, đứng dậy bảo nhân viên quán thanh toán rồi quay qua Trang:
– Có lẽ anh về trước vì hôm nay uống nhiều mệt quá… cô Trang đưa ông Tonny đi thăm Sài Gòn về đêm nhé.
Trang chưa kịp nói gì thì Tonny bảo:
– À há, ông cứ về nghỉ đi, để tôi thanh toán. Không thành vấn đề!
Rồi ngài Tonny mở ví, cố ý để cho nàng nhìn thấy xấp tiền dollars dày cộp và sau đó bo cho cô hầu bàn tờ 5 đô, vẻ rất ngạo nghễ trước cái cúi rạp cám ơn của cô này. Trang cứ thấy thắc mắc về cử chỉ lạ lùng của ngài Việt Kiều vì thật ra những người trí thức phương Tây họ không hay khoe mẽ như vậy. Trang vội đứng dậy, nói:
– Có lẽ xin lỗi ngài Tonny cho em hẹn sáng mai sẽ đưa ngài đi tham quan Sài Gòn, bây giờ em phải về vì cũng hơi mệt…
– Ồ , no no – Ngài Việt Kiều nắm chặt tay nàng – Em phải ở bên anh đêm nay…
Sếp V chỉ chờ có vậy, lủi thật nhanh ra ngoài, chiếc ô tô riêng đã chực sẵn vội lao đến… Trang tức đến trào nước mắt. Nàng nghiêm giọng bảo Tonny Nguyen:
– Ngài tự xưng là học môi trường văn hóa Phương Tây mà ép buộc tôi vào tình thế như vậy sao?
Tonny Nguyen cười nhạt, vẻ mặt vẫn lạnh lùng:
-Tôi và ông V đã có những thỏa thuật thống nhất và tất cả đều nằm trong kế hoạch!
Trang thấy nỗi tức giận đang dâng lên sắp tràn đầy:
– Kế hoạch? Tôi không phải món hàng để các ông thông đồng với nhau như vậy!
Trang nhìn ra phía cửa tuyệt vọng. Cánh cửa bật mở, nàng giật mình khi Tuân đột ngột xuất hiện cùng với một phụ nữ khá trẻ. Tuân cũng vừa thấy nàng, thì thầm gì đó với người phụ nữ đi cùng, cô ta đến một góc xa ngồi chờ. Tuân nhanh chóng chuyển từ tháo độ bối rối qua giận dữ, tiến ngay đến trước mặt nàng:
– Cô làm gì ở đây giờ này?
Nhưng có lẽ bất ngờ hơn là thái độ của Tonny Nguyen khi nhìn thấy Tuân. Ngài thay đổi sắc mặt, toan lẻn ra phía sau thì Tuân chặn đường, nắm cổ áo lại:
– À, thằng lừa đảỏ! Mày vẫn còn dám lởn vởn ở đây à?
– Tôi… tôi… đang có một số hợp đồng làm ăn với công ty ông V… – Tonny Nguyen lắp ba lắp bắp, cúi gằm mặt trước ánh mắt tò mò của mọi người.
-Ha ha ha – Tuân cười ha hả – Thằng này ở bên nước ngoài chỉ là thằng lái xe chở hàng và buôn lậu đồ lót, sau khi làm giả một số bằng cấp và giấy tờ bèn về Việt Nam tìm một số công ty để lừa đảo tiền và gái! Nó cũng vác mặt đến lừa chúng tôi và tôi đã xác minh được bộ mặt thật của hắn rồi!
Trang lặng người. Quả là nàng linh cảm không nhầm, tuy cố ăn mặc nói năng ra điều là người có học vị, bằng cấp nhưng Tonny Nguyen không giấu được văn hóa thật sự của bản thân. Tonny Nguyen xuống giọng năn nỉ Tuân rất thảm thiết rồi xin được ra về, mọi việc giải quyết sau. Tuân hả hê nhìn Trang, nàng bảo:
– Ông Tonny Nguyen này đang định hợp tác với công ty tôi. Cám ơn anh đã vạch mặt hắn sớm. Tôi nhờ anh ngày mai gửi cho giám đốc V các bằng chứng thật sự về Tonny Nguyen. Tôi về trước, chào anh.
Trang gọi chiếc taxi, bước lên xe. May quá, gặp Tuân ở đây mình thoát khỏi tay gã lừa đảo. Từ ngày thanh tra Trung bị bắt, hệ thống công ty bấy lâu được đội ngũ thanh tra này kiểm duyệt rúng động, thế là lại lòi ra những thằng điếm chuyên làm tiền, từ mấy gã nhân danh báo đài cho đến mấy thằng tận tít trời Tây với các mác Việt Kiều rởm! Ra là nếu là nòi lưu manh thì có đi đâu, ở đâu nó vẫn chẳng cải tạo được, thậm chí nó còn lợi dụng sự văn minh của người khác một cách tinh vi để kiếm chác, móc túi đồng bào quê hương mình! Nàng thở dài ngán ngẩm. Mình cô đơn quá…
(Còn tiếp)
Vũ Thanh Hoa