>> Nắng cuối trời (54) – Vũ Thanh Hoa
Nắng cuối trời
Truyện dài kỳ
55. Cậu tài xế gật gật vẻ rất hiểu ý sếp, đúng như kịch bản, lấy ra một phong bì khá dày nhét vội vào cái túi “nghiệp vụ” luôn mang theo bên mình của nhà báo LCT. Sếp V giữ tay lại:
– Chú cứ từ từ, để làm vài kiểu ảnh đã chứ!
Cậu tài xế lại gật gật. “Nghệ sĩ đa tài” LCT trở thành “người mẫu” chụp ảnh ở mọi tư thế, mọi góc độ với các cảnh sắp xếp tuần tự : cảnh bỏ vào phong bì mười mấy tờ 100 USD rồi tiếp sau đó đến cảnh nhét vào cái “túi nghiệp vụ nhà báo” to đùng của bác… Sếp V cười nhạt:
– Đây chưa phải là đoạn hay nhất, còn phải Đô-la một bên, chân dài một bên mới đã. Chở “nhà thơ” về khách sạn rồi gọi em út đến nâng khăn sửa túi đi chứ! Khà khà khà…
“Nhà thơ” ngồi rũ rượi như cái khăn tắm ướt, mắt không sao chống lên nổi nhưng vẫn hoa chân múa tay như đang trên sân khấu trước cả trăm “fan hâm mộ” và đặc biệt hơn nữa là miệng vẫn không ngừng trình diễn các “tác phẩm nổi tiếng” của mình… Cậu tài xế xốc nách, dìu “người tài” lên ghế sau ngồi. Mấy phút sau có một chiếc taxi màu trắng trờ tới, trên xe có hai cô gái trẻ, ăn mặc cực kỳ mát mẻ, phấn son lòe loẹt. Giám đốc V ghé tai dặn dò tài xế:
– Hàng đến rồi, chú chở ra khách sạn rồi làm vài kiểu ảnh thật độc vào cho nó trọn bộ nhé!
Chiếc xe lao vụt đi, để lại làn khói mờ.
– Anh bẫy người ta chụp hình như vậy, ác quá! Anh ngừng lại ngay đi!
Trang phẫn nộ. Giám đốc V ngửa mặt lên trời cười ha hả, hơi rượu bia phả ra nồng nặc:
– Ôi, em gái vẫn ngây ngô và tốt bụng! Cái bọn này mà thương xót làm gì. Chúng nó táng tận lương tâm lắm. Cái thẻ nhà báo được chúng tận dụng tốt đa trong mọi hoàn cảnh nhé! Từ sử dụng để không phải nộp phạt cho cảnh sát giao thông cho đến các vụ tống tiền hàng tỉ đồng!
– Nhưng em thấy bác LCT đầy chất nghệ sĩ… chắc gì bác ấy như anh nghĩ…
Sếp V bĩu dài môi, nhổ nước bọt ghê tởm rồi mới bảo:
– Em tưởng anh không biết ba cái “tác phẩm” bốc mùi của cha ấy ra sao à nhưng mà bọn này có chung căn bệnh nan y không thuốc chữa là hoang tưởng! Thằng nào cũng tưởng mình là thiên tài và thơ nhạc của mình ở tầm đoạt giải Nobel nên anh tận dụng lúc chúng đang phát bệnh mà đưa nó lên mây xanh rồi lợi dụng chúng thôi!
– Ôi… – Trang không biết nói sao nữa. Sếp V ghé sát vào nàng, thì thào:
– Đang lâng lâng trên mây như vậy nhưng mà đánh hơi được ở đâu có thể moi tiền, tống tiền là “chất nghệ sĩ” bỗng bay biến ngay mà lộ ra bộ mặt đê tiện của thằng buôn thịt! Chúng bỗng thính như con chó săn, rúc vào từng ngõ ngách bỉ ổi nhất để móc từng xu, từng cắc. Cái danh Nhà báo có thể “đánh quả” từ chầu rượu thịt vỉa hè, dụ dỗ hay o ép gái cho đến những phi vụ bạc tỉ! Với bọn khốn kiếp này phải cảnh giác triệt để em ạ, lưu lại bằng chứng đút lót không nó trở mặt ngay!
Quả là lũ “buôn thịt” tân mặt nhau. Trang thở dài ngao ngán đứng lên định ra về. Giám đốc V nghe xong một cuộc điện thoại rồi quay qua bảo Trang:
– Em ngồi lại, anh còn hẹn một đối tác đến đây để trao đổi tiếp tục công việc…
– Cũng trễ rồi anh ạ…em chắc phải về…
Trang nhìn đồng hồ ngần ngại, sếp V cười khùng khục:
– Hôm nọ chồng em rủ anh đi nhậu, nó uống dữ lắm rồi buồn bã kể chuyện tụi em đang li thân, em tính li hôn chồng phải không?
– Vâng, chúng em đang quyết định chuyện riêng.
Trang nói cho qua chuyện, nàng không muốn sếp V lợi dụng thời điểm này. Sếp V vẫn xoáy vào chủ đề ấy, cười đắc ý:
– Thế thì em sắp được là người đàn bà hoàn toàn tự do rồi, còn e ngại gì nữa. Em dũng cảm thật nhỉ. Con mụ nhà anh chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện bỏ chồng. Với mụ ấy, chồng không bỏ là phúc rồi.
Trang thấy cơn bực bội ùa đến, nàng không kìm được:
– Thời này đâu phải thời phong kiến “chồng chúa vợ tôi”. Anh đối xử với mẹ của con anh cho đàng hoàng không thì quả báo đến nơi đấy!
– Thôi em đừng giận – Giám đốc V cười nhăn nhở – Cái nếp nhà anh từ xưa thế rồi, chỉ có ông bỏ bà, bố bỏ mẹ, chồng bỏ vợ mà thôi!
Câu chuyện đến đây tạm gián đoạn vì một vị khách bước vào. Người này mặc bộ đồ sang trọng màu sẫm, dáng vẻ kẻ cả, gật đầu chào lạnh lùng. Giám đốc V gật đầu đáp lễ, mời ngồi và giới thiệu:
– Đây là ông Tonny Nguyen, một đại gia Việt Kiều trong lĩnh vực thương mại xuất nhập khẩu, ông ấy sẽ tìm hướng ra cho công ty ta thời gian này…
Đại gia Việt Kiều nhếch môi, lướt mắt nhìn Trang, có vẻ như ngài nghĩ rằng loại gái Việt làm công sở xinh xinh như này, chỉ cần “nghe” mác Việt Kiều, “nhìn” phong cách “ngoại” của ngài là sẵn sàng “đổ lăn đổ lóc” ngay… Thấy Trang vẫn chẳng thay đổi cảm xúc trên khuôn mặt, ngài vẫy tay gọi bồi bàn:
– Cho một chai rượu vang Pháp để mời người đẹp, ở phương Tây người ta không mời phụ nữ uống bia thế này.
Rượu vang xịn được mang ra, màn cụng li mở đầu ấn tượng và sang trọng. Ngài Tonny Nguyen nói lơ lớ tiếng Việt, thỉnh thoảng lại không tìm được một chữ đúng ý, phải chêm bằng một từ tiếng Anh hoặc tiếng Pháp. Trong câu chuyện với giám đốc V, ngài để lộ ra những chi tiết về bản thân như đã học ở một trường đại học danh tiếng nhất nhì thế giới và đã lấy bằng tiến sĩ. Ngài lắc đầu, bảo:
– Với thái độ lười nhác lao động, làm ăn gian dối, tư duy nghèo nàn, dân Việt Nam còn lâu lắm mới đuổi kịp văn minh Âu Mỹ!
Rồi ngài phân tích thao thao bất tuyệt về thói hư tật xấu của người Việt, về sự đi lùi của các mặt kinh tế, văn hóa, xã hội… Sếp V bắt đầu ngáp vặt…
(Còn tiếp)
Vũ Thanh Hoa