Văn thơ trẻ BRVT(7)

alt

>>Văn Thơ trẻ BRVT(6)
>>Văn Thơ trẻ BRVT(5)
>>Văn Thơ trẻ BRVT(4)
>>Văn Thơ trẻ BRVT(3)
>>Văn Thơ trẻ BRVT(2)
>>Văn Thơ trẻ BRVT(1)

  • Văn Thành Lê tên khai sinh: Lê Văn Thành, sinh năm 1986 tại Thanh Hóa. Tốt nghiệp ĐHSP Huế. Hiện sống và làm việc tại BRVT

TUỔI HAI MƯƠI KHÁC TRỞ VỀ

Truyện ngắn của VĂN THÀNH LÊ

1. Tới cổng bệnh viện Lê mới cảm giác sờ sợ và, nên chăng, dùng thêm động từ: run. Vào bênh viện đã nhiều. Khám bệnh có. Thăm người bệnh có. Đưa bạn đi chẩn đoán bệnh có. Khoa Nội. Khoa ngoại. Thần kinh. Hình như đủ cả. Nhưng khoa sản thì chưa. Lê dắt tay Thạo Miên hỏi khoa sản mà lóng nga lóng ngóng. Một chút gì như là hổ thẹn. Đôi chân như muốn bước nhanh hơn cho chóng xong để về mà cứ như có gì níu lại, líu ríu. Lê cảm giác mọi cặp mắt đang đổ dồn về hai người, và phán xét. Khi ngồi ở ghế đợi Thạo Miên, Lê cúi gằm mặt xuống. Vô phúc gặp người bạn, hay một người quen đi ngang qua thì đủ ê mặt.
Lê dí sát mặt vào tờ báo. Chiếc mũ được kéo xuống khá thấp, chụp quá nửa mặt. Tờ báo có tâm điểm là bài kí chân dung về người đàn ông quanh năm chuyên nhặt những thai nhi bị bỏ rơi ngoài bãi rác và trôi sông về chôn cất. Ông già làm công việc ấy một cách cần mẫn. Mỗi ngày ông đều thống kê nhặt được bao nhiêu thai nhi, ở đâu, giờ nào? Mỗi năm có tới hàng trăm thai nhi. Mỗi thai nhi ông bỏ vào một liễn sành be bé, xếp dồn lại, chồng hết lớp này tới lớp kia, xây thành ngôi mộ lớn. Hết một lớp lại xây một lần. Ngôi mộ tới gần năm trăm thai nhi rồi. Ngồi mộ còn cao lên nữa.
Lê đọc và rùng mình. Đấy chỉ là một tỉnh nhỏ. Vậy trên mặt đất này, một ngày có bao nhiêu sinh linh không được cất tiếng khóc với đời? Có phải đấy là kết quả của sự bồng bột tuổi trẻ, sự ăn chơi thác loạn, sự vô nhân tính? Lê chột dạ với chính mình. Đài, báo nói quá nhiều. Lê hiểu hơn ai hết cái hậu quả tai hại của “một phút huy hoàng” ấy.

2. Lê không nhớ đã đưa Thạo Miên về phòng như thế nào? Đã nói những gì với Thạo Miên trước khi về phòng mình?
Đầu Lê u u minh minh. Cảm giác mình sẽ có con. Hai mươi tuổi, cái tuổi đủ để phải chịu mọi trách nhiệm với hành vi, ứng xử với xã hội, với pháp luật, với cuộc đời. Hai mươi tuổi, pháp luật cho phép người ta làm chồng, làm cha. Nhưng nào Lê đã nghĩ tới. Hai mươi tuổi, Lê còn hai năm học trước mắt. Hai mươi tuổi, Lê còn quá nhiều chuyện phải làm với tuổi thanh xuân. Hai mươi tuổi, mọi thứ với Lê mới chỉ là bắt đầu. Hai mươi tuổi, tương lai Lê còn dằng dặc điệp trùng phía trước. Vậy mà bảy tháng nữa thôi, Lê sẽ làm bố. Có người sẽ gọi Lê bằng bố, như Lê đã gọi bố mẹ hai mươi năm trời. Có phải không? Có tin được không?
Lê nằm vật ra giữa giường. Chiếc giường như chật chội và co rúm lại. Lê thấy bức bách. Rồi không hiểu từ đâu một ý nghĩ xẹt ngang. Liệu có phải con của Lê? Hai đứa đã thật sự cố gắng giữ gìn cho nhau mà. Liệu Thạo Miên có… với ai… với ai… với ai…?

3. Thạo Miên cùng lớp với Lê, không quá ấn tượng để hút hồn ai đó từ cái nhìn đầu tiên, với Lê cũng vậy. Từ đầu năm nhất Lê đâu để ý Thạo Miên. Nhưng rồi những lần làm bài tập nhóm và thực hành cùng nhau đã khiến Lê có cái nhìn khác về Thạo Miên, về chuyện trai – gái.
Ông nhà văn Đoàn Thạch Biền từng nói: “Người ta chỉ thật sự khóc được một lần trong đời, những lần trước người ta tập khóc, còn những lần sau người ta khóc vì thói quen”. Lê muốn đạo ý tưởng của ông ấy và nâng cao độ romantic lên một chút là: Người ta chỉ thật sự yêu duy nhất một lần trong đời. Những lần trước người ta yêu nháp, yêu tập sự, còn những lần sau người ta yêu vì thói quen. Diễn nôm ra là con người khi sinh ra đều được lập trình sẵn dành cho nhau. Chỉ hai người với nhau thôi. Họ tồn tại song song nhưng ban đầu có thể ẩn hiện, chìm lấp trong xã hội hỗn độn, bụi bặm và ồn ào đâu đó. Khi nhận ra nhau sẽ bắt đầu tình yêu. Những người may mắn là những người yêu một lần và sống với nhau trọn đời. Trường hợp này không nhiều. Bởi con người vốn là những sinh linh mềm yếu, sống vội vàng, gấp gáp nên hay nhầm lẫn, thậm chí nhiều người cố tình nhầm lẫn. Đấy là bi kịch của loài người, hay đổ lỗi cho tự nhiên là quá trình tiến hoá chưa được trọn vẹn. Vì vậy phần đa đều trải qua giai đoạn yêu nháp, yêu tập sự rồi mới tìm được tình yêu đích thực của mình. Hoặc có người tìm ra tình yêu của mình mà không giữ được (do khách quan hoặc chủ quan) để mất đi, rồi loay hoay kiếm tìm lại, nhưng dù có kiếm tìm mãi cũng chẳng thấy. Nếu lúc ấy họ có yêu cũng chỉ là yêu theo thói quen, theo phản xạ, chấp nhận để tồn tại mà thôi. Và nhìn Thạo Miên, Lê thấy đấy chính là “tình yêu duy nhất một lần trong đời” của mình.
Lê nhận ra Thạo Miên duyên. Có cái gì đó hiện lên một con người có tố chất. Điều này ở con gái thật không nhiều. Lâu nay luôn có một thực tế, con gái ngoại hình, sắc đẹp thường tỉ lệ nghịch với trí tuệ thì phải. Tất nhiên không phải tuyệt đại đa số. Người ta đang cố gắng xoá dần khoảng cách này. Nói ra nhiều người vẫn cho là vô lí. Nhưng phải chấp nhận thực tế ấy. Thường nếu ai nhận ra mình đẹp sẽ hay dành thời gian cho việc làm đẹp, chạy nhảy tung tẩy và phô trương cái đẹp, thay vì dành thời gian cho việc học, cho sách vở; còn những người thấy mình hơi khiêm tốn về mặt nhan sắc thường ít để tâm tới chuyện ấy, họ tập trung làm đẹp tâm hồn bằng vốn hiểu biết, bằng sách vở từ bé. Thế mới thấy những chuyện nực cười trong làng thi hoa hậu xứ ta, có hoa hậu chưa tốt nghiệp cấp ba, có người trả lời một câu ứng xử, dù đã qua biết bao lò, nhồi vào đầu bao nhiêu tình huống như vịt nhồi bánh đúc mà trả lời ứng xử cứ như gà mắc tóc. Trong làng giải trí còn rối tung rối mù hơn với những cách hành xử, phát ngôn, như một nồi canh hổ lốn vì những lối suy nghĩ của những não bộ phát triển không đều với mặt mày chân tay.

4. Cách Thạo Miên yêu cũng khác những cô gái khác.
Một lần Lê chở Thạo Miên đi học thể dục về. Thạo Miên đau đầu. Lê bảo để đánh gió. Mắt Thạo Miên vừa lim dim lại khi Lê miết tay từ hai thái dương vào giữa trán thì Lê chớp ngay cơ hội cúi người hôn cái chụt vào giữa trán. Thạo Miên giật mình, mở mắt, thoáng sững sờ. Lê nghi dính chưởng quá. Không một tát như trên phim thì cũng là một lời gì đó, kiểu không hợp tác ủng hộ như trong tiểu thuyết. Không ngờ Thạo Miên vít cổ Lê xuống hôn cái chụt đáp trả, vào môi. Sau này khi đã yêu nhau. Lê đùa nhắc lại. Thạo Miên cười. Thế thì làm sao. Thạo Miên thích sống thật với mình. Không nguỵ trang. Không dối lòng. Khi biết điều mình cần, mình đang hướng tới, mình đã xác định rồi thì cần gì phải vòng vèo lắt léo nữa. Cuộc sống có nhiều thứ phải nguỵ trang, phải ỡm ờ, phải lắt léo rồi, tình yêu mà như thế nữa, mệt lắm.
Thạo Miên đấy. Thạo Miên là thế. Lê yêu Thạo Miên cũng bởi những nét khác nhiều người như thế. Yêu và trân trọng. Sau này khi cả hai đã xác định, nhiều lần gần gũi âu yếm Lê vẫn không dám đi quá xa. Không hiểu sao với Thạo Miên, Lê muốn giữ. Dù hai chữ trinh tiết, Lê chẳng phong kiến tới mức xem nó là cái ngàn vàng. Vậy mà giờ Thạo Miên lại ra cơ sự ấy?
Bắt đầu từ đâu? Bao nhiêu hình ảnh như những thước phim câm lần lượt quay ngược lại. Lê muốn tìm câu trả lời. Liệu Thạo Miên có người nào khác? Có thằng nào ăn ốc rồi bắt Lê đổ vỏ? Lê tự hỏi. Có thể không? Thạo Miên đâu có thế. Thạo Miên không bao giờ thế. Nghĩ oan cho Thạo Miên mất. Lê lại tự trả lời. Đầu Lê như muốn nổ tung. Rồi có cái gì lành lạnh buốt chạy dọc sống lưng lên ót gáy. Không lẽ là đêm hôm ấy? Có phải không? Liệu có đến như thế?

5. Đấy là một đêm mưa ngút trời. Chính xác là đợt lụt đầu tiên trong năm. Không hiểu sao năm ấy lụt về sớm. Đất Huế mưa thì sợ rồi. Người ta vẫn đùa, mưa là một thứ “đặc sản” của Huế. Những mùa mưa làm nên cái chất của Huế. Để ở thì người ta thấy thương mà đi người ta thấy nhớ. Năm nào cũng vậy, mưa về là dầm dề, lê thê, dùng dằng và ảo não. Không hiểu nước ở đâu mà lắm thế. Cứ như ông trời có bao nhiêu nước dồn lại rồi trút xuống Huế. Hay cái bàng quang của ông trời chiếu theo phương thẳng đứng xuống là đúng Huế. Khi ông trời tè là trút cho hả hê. Trút cho ê chề. Đợt mưa ấy kéo dài khoảng một tuần thì đón cơn áp thấp nhiệt đới đầu tiên trong năm. Chẳng hiểu có phải do biến đổi khí hậu mà hình thành khá sớm và đường đi cũng lắt léo khôn lường? Cơ quan khí tượng mới dự báo tối qua thế này sáng mai nó đã chạy thế khác. Có vẻ như con người chơi không đẹp, tàn phá tự nhiên quá đáng nên tự nhiên cũng không đơn giản nữa mà tập lắt léo theo tính người. Áp thấp ghé vào Huế khá bất ngờ, cứ như chúng cũng muốn đi du lịch, thăm xứ sở du lịch thâm trầm mộng mơ này. Nước trong thành phố bắt đầu có dấu hiệu lên nhanh. Nước từ thượng nguồn sông Hương đổ xuống. Rừng đầu nguồn đã bị vặt trụi nên nước mới về nhanh. Gặp cửa biển, thuỷ triều đẩy nước ngược. Dùng dằng, nước hết đường đi, đành ngập sông vào phố rong chơi. Lê kêu hội con trai trong lớp đi kê giường tủ, đồ đạc các phòng con gái trong lớp. Từ chiều tới chập choạng tối thì xong. Xong rồi mà nước vẫn lên. Xóm Thạo Miên ở dưới vùng trũng hơn. Cho chắc ăn, Lê quay lại chỗ Thạo Miên lần nữa.
Khi ấy mưa mỗi lúc một nặng hạt. Kèm theo gió. Tiếng gió và mưa đập mái tôn không khác gì tiếng trống trận. Cứ ngỡ thiên lôi tập thể dục. Mãi vẫn không ngớt. Và Lê đành ở lại. Cái đêm có lẽ là định mệnh ấy. Đêm dài và sâu. Điện mất. Trong ánh nến nhập nhoà bởi tiếng gió rít qua cửa sổ phả vào, Lê và Thạo Miên đã quấn vào nhau. Với cả hai, chuyện ấy là bình thường. Yêu nhau hai năm, Lê và Thạo Miên không còn giữ kẽ gì nữa. Quan trọng là biết giữ cho nhau, không đi quá giới hạn. Nhưng cái đêm ấy không biết là đêm gì. Dường như mưa gió và tiếng mèo kêu tìm bạn tình trên mái nhà cứ gào lên thảm thiết đã đồng loã với hai người. Lê say và truyền cả qua Thạo Miên. Lần đầu tiên cả hai không còn giữ thứ gì trên người. Hai tấm thân nóng hôi hổi áp vào gần nhau. Bàn tay Lê cảm giác vùng thiêng liêng của Thạo Miên ẩm ướt và mềm mại hơn bao giờ hết. Như bản năng. Không còn là lí trí. Với một cú lật khẽ nghiêng người, Lê đã trườn lên phía trên. Thêm một nhịp nhẹ, Lê đã định đi sâu vào Thạo Miên. Nhưng đúng lúc ấy, một tiếng sét ở đâu đó. Thạo Miên giật mình co người lại. Và Lê cũng giật mình, phóng tất cả ra bụng dưới của Thạo Miên. Chỉ vậy thôi. Không hơn. Vậy làm sao có thể? Không lẽ là bàn tay? Phải! Lê còn vỗ về Thạo Miên trước lúc ngủ. Có thể chính bàn tay Lê đã giúp đưa những chiến binh tinh trùng vào sâu hơn. Xác xuất này để đậu là rất thấp. Để thành là không nhiều. Nhưng thấp không có nghĩa là không xảy ra. Cái điều không nhiều ấy không đứng về phía Lê và Thạo Miên.
Giờ đây trước mắt Lê là ánh mắt nghiêm khắc của mẹ Thạo Miên. Nhưng trên hết là bố mẹ Lê. Quần quật cả đời. Lam lũ cả đời. Bố mẹ chỉ mong anh em Lê ngóc đầu lên khỏi luống cày, gánh phân, gốc rạ. Thế mà ra cơ sự này. Khói hương nghi ngút trong ngôi nhà thờ họ như từ xa xăm dội về. Ngột ngạt. Khó thở. Hôm thắp hương vái lạy cụ tổ để vào Huế đi học, Lê đã hứa ăn ở học tập ra sao? Bức hoành phi giăng giăng trước mắt, lượn lờ vàng vàng, đỏ đỏ như nhảy múa. Cụ tổ là một công thần từ thời Lê sơ, được vua ban cho một trăm lính về khai phá ra cái làng trù phú như bây giờ. Bao đời nay người ta nhìn vào nhà thờ, nhìn vào quá khứ ấy mà sợ, mà kính phục. Vậy mà Lê đã hoả thiêu tất cả quá khứ ấy. Mọi người sẽ nghĩ gì về Lê, về ba mẹ, về dòng họ? Lê cảm thấy mọi thứ thật nặng nề. Tiếng sét đêm ấy như văng vẳng bên tai. Tiếng mưa như hiển hiện rõ lắm. Khác lắm những tiếng mưa mọi lần. Tiếng mèo động dục nữa. Tất cả. Tất cả cứ dội về. Ùng oàng và thê thiết. Mọi thứ trộn vào nhau tạo nên một loại tạp âm không tài nào định vị nổi.

6. Sáng hôm sau Lê tới phòng Thạo Miên.
Lê thảng thốt. Lê không tin vào mắt mình. Sau một đêm mà Thạo Miên xuống dốc thê thảm, tàn tạ đi trông thấy. Thần sắc bay đâu cả. Một thân hình ủ rũ như vừa đi qua cơn bão hay sóng thần. Chắc Thạo Miên cũng không ngủ được. Lê vội pha ly sữa nóng. Thạo Miên đỡ ly sữa từ tay Lê rồi đặt lên bàn. Tay lóng ngóng kiểu gì, ly sữa tuột khỏi tay, rơi cái xoảng. Sữa loang đầy nền phòng. Thạo Miên co rúm lại, lạnh người. Tiếng xin lỗi như một phản xạ bật lên lí nhí. Lê kéo đầu Thạo Miên vào ngực mình.
– Không sao. Có anh. Tối qua em không ngủ được phải không? Anh cũng không ngủ được.
– Cả đêm không ngủ, nằm xoa bụng mà không biết phải làm sao.
– Hay là cưới. Cưới xong em ở nhà một năm rồi đi học tiếp.
Thạo Miên rúc sâu vào ngực Lê.
– Em cũng đã nghĩ vậy. Nhưng em sợ. Em chưa sẵn sàng làm mẹ. Và cả anh nữa. Chúng ta chưa sẵn sàng. Điều này sẽ không tốt cho con. Lại còn dư luận. Em sợ mình không trụ nổi!
– Thế bỏ à? – Tiếng Lê hỏi mà như một tiếng thở dài, một lời cảm thán, não ruột, như nghẹn lại.
– Em không biết? Hai tháng chắc chưa có gì anh nhỉ? Bỏ có được không?
Tự dưng Lê cảm thấy rùng mình. Bài báo đọc hôm đưa Thạo Miên đi khám ở bệnh viện, hình ảnh cái thai nhi được miêu tả từ bài báo tự dưng dội lại. Lê lặng người đi. Lê đã từng nghĩ đấy là hành động vô nhân đạo. Vậy mà giờ đây Lê phải đứng trước ranh giới ấy. Có vô nhân đạo không? Một lúc lâu sau Lê mới buột ra được tiếng “ừ!”. Tiếng ấy thoát ra thều thào mà nặng trịch, trĩu mình, rồi Lê kéo chặt Thạo Miên vào lòng. Lê xoa tay lên bụng Thạo Miên. Hai người ngồi lặng im. Thời gian như không can hệ gì vào thế giới của cả hai.
Tối. Lê gõ bốn chữ “thai nhi 2 tháng” vào trang công cụ tìm kiếm google. Trong 0,05 giây có đến hơn 10.000 kết quả. Thông tin đầu tiên cho biết: “Đây là thời điểm trái tim bé nhỏ của thai nhi bắt đầu rộn ràng cất tiếng. Hệ thần kinh phát triển rất nhanh, đặc biệt là não bộ. Đầu lớn dần và mắt đang hình thành dưới da mặt. Tứ chi của bào thai đang phát triển không ngừng và đã ra dáng những bàn chân bàn tay bé xíu. Tất cả cơ quan nội tạng cũng đang phát triển và bắt đầu phức tạp hơn”. Những dòng chữ trên màn hình chập chờn chập chờn trước mắt. “Con mình đã thành người rồi, tim nó đã đập, đã mang trong mình dòng máu của mình, của Thạo Miên”. Sẽ bỏ nó à? Thằng Long hay con Long? Đúng rồi, hồi bé chơi trò gia đình, vợ chồng, Lê cứ khăng khăng đòi con bé nhà bên phải đặt tên con là Long. Dù trai hay gái cũng là Long. Lê luôn nghĩ đứa con đầu lòng của mình sẽ đặt tên là Long. Long sẽ là con rồng nhỏ, bay lên, bay xa. Vậy mà giờ đây, chỉ mai thôi, Lê và Thạo Miên loại bỏ nó khỏi cuộc đời này. Bảy tháng, bảy tháng nữa thôi là một sinh linh sẽ chào đời. Sẽ có một cuộc đời. Cuộc đời dài lắm. Vậy mà không, Long chẳng được thấy ánh mặt trời.
Đêm ấy hình ảnh minh hoạ thai nhi hai tháng tuổi trên màn hình vi tính cứ dập dìu đi vào giấc ngủ Lê. Thai nhi cựa quậy lớn dần rồi xoay đầu, rồi đạp chân. Miệng ngáp ngáp. Mắt chớp chớp. Tràng hoa quấn cả vào cổ. Rồi tiếng khóc e e khiến Lê giật mình, thảng thốt liên tục.

7. Đến bây giờ, tiếng dao kéo loạt xoạt, nghe như dao cạo cật nứa vẫn phảng phất cứa vào Lê, buốt nhức.
Hôm ấy Lê chở Thạo Miên tới phòng một bác sĩ tư ở ngoại ô thành phố. Ban đầu Thạo Miên bảo để nhờ đứa bạn thân đưa đi. Lê gật đầu đồng ý. Quả thực Lê cũng thấy hơi ngại. Nhưng một thoáng chần chừ, nghĩ ngợi, Lê quyết định sẽ là người đi cùng Thạo Miên. Không phải Lê sợ thêm một người ngoài biết mà vì Lê không muốn đứa con mình cũng giống như những thai nhi như trong bài bút kí Lê từng đọc.
Phòng khám tư khá nhỏ. Chỉ có một bác sĩ và một người giúp việc, vừa tiếp nhận bệnh nhân vừa làm hộ lí. Căn phòng được ngăn làm hai. Phía ngoài là nơi tiếp nhận bệnh nhân. Qua tấm ri-đô che ngang, phía trong là bàn mổ. Lúc Lê và Thạo Miên vào thì bà bác sĩ đang dở tay thực hiện một ca nên phải ngồi đợi phía ngoài. Chị hộ lí hỏi chuyện mà Lê nghe câu được câu mất, vì cuộc đối thoại và tiếng động phía trong tấm ri-đô vẳng ra.
– Dạng ra, thế, thế, thêm tí nữa.
– Á, ối trời ơi, ối mẹ ơi. Bác sĩ nhẹ nhẹ. Đau quá!
– Sắp xong rồi đây. Sao lúc sướng không kêu lên ối trời ơi tôi sướng cho làng nước nghe mà giờ kêu lắm thế. Mà thằng khốn ấy đâu, sao chỉ một mình? Hay lại bị nó cho ăn bánh vẽ, hả?
– Ối, á, đ.m thằng trời đánh. Nó sợ chạy mất mật rồi.
– Rồi. Xong rồi. Lần sau có muốn sướng thì nhớ bắt nó “đi ủng” vào nhé. Cứ nạo sồn sột như nạo đu đủ thế này thì còn gì mà đẻ với đái nữa.
Lê ngồi chờ, nghe mà thấy nóng mặt. Lê bóp chặt tay Thạo Miên. Rồi Lê kéo tay, đưa ánh mắt qua. Thạo Miên như cũng hiểu. Nhưng Thạo Miên kéo tay Lê lại. Lê sợ, dẫu đã vượt qua cái bản án thất đức mà Lê phải lãnh, nhưng Lê sợ tới khi Thạo Miên vào trong đó, không biết bà bác sĩ có bản mặt lạnh tanh như đúc bằng sáp ấy sẽ nói những gì? Và Lê chịu nổi không? Lê sẽ lao vào giết chết bà ấy mất, nếu bà ta cứ cái giọng xóc óc như vậy.

8. Có ai đi chôn con như Lê không? Chắc là không. Không người bố người mẹ nào lại đi chôn con mình. Ở quê Lê từng có cảnh người sinh ra cả cục máu đỏ lòm, không tay không chân, chỉ hai mí mắt, hay là những đứa trẻ sơ sinh mất khi chưa đầy tuần, đầy tháng. Những trường hợp ấy thường là anh em hay người làng ôm đi chôn ở miếng đất hẻo lánh nào đó, và cũng chẳng hương khói gì nữa. Người đời vẫn thường quan niệm những hài nhi như vậy đều không phải là người, là thằng dại, hay con dại. Những đứa bé ấy không phải con mình, là con trời thì phải đi sớm, đi làm nghĩa vụ với trời. Nhưng Lê không thấy thế. Long là con Lê, nhất định là con Lê.
Khuya ấy. Gần 12 giờ, Lê mở cửa phòng trọ đi một mạch lên phía núi N. Trời cuối tháng, tối om. Càng ra ngoài ngoại ô càng tối. Và lạnh. Không một bóng người. Cảm giác như đi về phía… âm phủ. Mà Lê đang tiễn con mình về phía âm phủ đây. Âm phủ hay thiên đường? Từ trước tới giờ, trong cái đầu ương ngạnh của mình, Lê vẫn nghĩ không có âm phủ hay thiên đường nào hết. Chết là hết. Vậy thôi. Không hiểu sao giờ Lê lại tin là có thiên đường tới thế, và Lê mong, cầu cho đứa con của mình sẽ về được miền ấy. Có phải khi đã hết chỗ dựa, người ta thường tìm cho mình một nơi trú ẩn ở ý niệm hay thế giới vô hình nào đó?!
Lê dò dẫm tìm. Mãi vẫn không kiếm được một khoảnh đất trống. N. là nghĩa trang lớn của thành phố. Cả mấy trăm năm nay người dân thành phố này nằm xuống đều ở đây. Mộ chật như nêm. Người chết sau nằm lên người chết trước. Loay hoay một hồi Lê quyết định đào một huyệt bé trong khuôn viên phần mộ một gia đình nào đó. Từ từ đưa chiếc liễn sành xuống, rồi lấp đất lại. Lê không dám đắp cao thành hình ngôi mộ bé. Lê san bằng và làm dấu lại như cũ. Lê sợ gia đình nhà người ta đi tảo mộ phát hiện, đào lên. Vừa lấp đất mắt Lê vừa ngân ngấn nước. Vậy là Long không được chào đời. Làm ma cũng không có được ngôi mộ như người ta. Lê thắp nén nhang lên nấm mồ bằng phẳng của con mình rồi lẩm bẩm lời khấn cầu không đầu không cuối, xin tha thứ và mong Long siêu thoát. Lê xin vong linh những người đã khuất của gia đình nào đó cho Long được nương nhờ phần đất.
Lúc ấy, một ngôi sao loé lên, lao qua giữa bầu trời đen kịt. Lê nhổ thẻ hương lên, trả mặt đất lại như ban đầu. Lê thất thần thả xe trôi dốc.
Đêm mộng du!

9. Rất nhiều ngày sau. Ngày sau của những ngày sau nữa. Hằng đêm Lê nghe tiếng kêu cứu và tiếng khóc. Để đèn sáng thâu đêm mà cứ nhắm mắt là cả không gian như vón cục lại, đông đặc. Bắt đầu là một khúc chuối trôi sông, cái khúc chuối trắng nõn, dài chừng ba mươi phân, như hình khúc chuối Lê và những đứa bạn tuổi thơ chơi trò chơi gia đình lấy giả làm con. Cái khúc chuối tuổi thơ trắng nõn, chơi xong đưa về cho mẹ băm làm rau cho lợn, nhưng sao trong mơ khúc chuối cứ trôi lập lờ trên sông Hương. Khúc chuối trắng, trôi lập lờ rồi thâm lại, đen dần. Tiếng oe oe cất lên từ phía ấy. Từng bẹ chuối tách ra, tách ra, nhăn nhúm, vật vã trong sóng nước, tiếng “bố ơi bố ơi, cứu con” vẳng lại mỗi lần bẹ chuối tách. Lê chới vơi lao theo. Nhưng chân nặng như chì, như bị ai xích lại. Có lần Lê lại thấy chiếc liễn sành da lươn lượn lờ bay là là trên mặt sông. Lê và Thạo Miên ngồi trên chiếc thuyền đạp vịt đuổi theo, cuồng chân cuồng tay mà không theo kịp, cứ mãi một khoảng cách ấy, cách tới hai mét. Chiếc liễn sành vừa bay đi vừa lắc chao đảo. Càng lúc càng lắc mạnh hơn, dồn dập hơn. Đêm sông Hương. tối đen, còn sót lại vài chiếc hoa đăng khách du lịch thả hồi chập tối dập dờn va đi trong gió. Lê và Thạo Miên lao vào cái thăm thẳm ấy. Đuối dần đuối dần cho tới khi chiếc liễn sành nổ tung phía thượng nguồn, ánh sáng tím loé lên, chạy một vệt dài trên sông, vút vào thinh không tĩnh mịch. Lần nào cũng thế. Gần cuối là lời kêu cứu vẳng lên. Nghe đau đáu và rờn rợn. Lê bải hoải bơi trong giấc mơ, khi ngắn ngủi khi dài miên man.
Nhiều đêm tỉnh giấc Lê không dám nằm xuống giường nữa. Quá khuya. Tiếng côn trùng không còn. Xung quanh Lê yên ắng đến kinh người. Lâu lâu có tiếng còi tàu rúc lên một hồi, rồi tắt. Những đêm ấy, trong đầu Lê thời gian kéo dài ra tựa sợi dây thun như kết thành thòng lọng siết vào chính mình.

10. Sự cố về đứa con khiến Lê thay đổi. Chiều chiều Lê và Thạo Miên thường đi lên núi N. Hai người chẳng nói gì, chỉ im lặng, cho tới khi mặt trời chui xuống sau dãy núi phía tây, dưới phố điện bắt đầu lên đèn cả hai mới về.
Tháng tháng Lê dẫn Thạo Miên lên chùa. Cũng chẳng thắp hương hay ngồi đọc kinh kệ gì. Nhưng vẫn đi. Hết chùa này tới chùa khác. H. vốn nhiều chùa, trong thành phố có tới gần 500 ngôi chùa. Cổ có. Mới có. Lớn có. Bé có. Tất cả đều mang một dáng dấp thâm nghiêm. Lê và Thạo Miên đi. Tự dưng thấy có nhu cầu đi. Dù lên rồi chỉ để đi về. Những bóng áo vàng, áo nâu của sư thầy, sư cô, ni cô, chú tiểu. Những bông súng trắng, súng đỏ bên hồ hay hòn non bộ. Những lối đi lạo xạo lớp lá mục. Những rêu phong xanh mướt nở mình trên từng bậc đá, tường thành. Và tiếng chuông, lãng đãng vang xa, ngân ngân u tịch. Chùa nào cũng thế. Chùa nào cũng vậy. Chừng đó hình ảnh. Chừng đó sắc màu. Chừng đó thanh âm. Nhưng mà nhẹ lòng hơn.
Lê không cắt nghĩa nổi tất cả những gì đang chuyển động trong mình lúc này. Một thứ mơ hồ, nhẹ nhàng, len lỏi vào suy nghĩ, vào bước chân Lê. Có vẻ như sau tất cả, Lê bắt đầu nhận ra mình rõ hơn. Và tuổi hai mươi như lại mới bắt đầu…

2010
Văn Thành Lê
(Trích từ tuyển tập Văn thơ Trẻ Bà rịa-Vũng Tàu)

Bình Luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close Menu