VTH – Nhân ngày 27/2 – Ngày Thầy thuốc Việt Nam, post bài thơ vui và truyện vui về bác sĩ:
Một cô gái tuổi đôi mươi
Mặt mày xinh đẹp, dáng người thướt tha
Có lần đi khám y khoa
Gặp anh bác sĩ hào hoa vô cùng
Về nhà cô kể lung tung
Cha ơi anh ấy lạ lùng lắm thay
Nhìn con anh nói thế này:
‘Hôm nay anh gặp một ngày rất xui
Ống nghe anh đã quên rồi
Nên anh dùng tạm tai người nghe em’
Rồi anh nghe phổi nghe tim
Đôi mắt anh ấy lim dim mơ màng
Tai anh áp sát dịu dàng
Rà lên rà xuống nhẹ nhàng đó cha
Mà anh khám kỹ lắm nha
Chỉ nghe tim phổi mất ba giờ liền
Bố nhìn con gái dịu hiền
Trong lòng rất đỗi muộn phiền nói ngay:
“Thằng cha này xỏ lá thay
Nhưng mà con cũng còn may quá trời
Nó chỉ quên ống nghe thôi
Chứ quên ống chích tiêu đời con luôn”.
Nguồn blog Hoa Lài Huế
BÁC SĨ GIÀ VÀ BÁC SĨ TRẺ
Có một bác sĩ trẻ mới chuyển đến thị trấn nhỏ thay việc cho bác sĩ già đã nghỉ hưu. Bác sĩ già gợi ý sẽ giúp bác sĩ trẻ tiếp xúc làm quen với cộng đồng nho nhỏ này. Đầu tiên, họ đến căn nhà của một phụ nữ hay than phiền.
“Tôi đang bị đau dạ dày đây này” – bà ta nói.
Bác sĩ già: “Có thể cô dư axit do ăn quá nhiều hoa quả lên men. Tại sao cô không giảm số lượng hoa quả xuống và xem sự thể sẽ ra sao.”
Ngay sau khi họ rời căn nhà, bác sĩ trẻ hỏi: “Tại sao bác chưa cần khám bệnh mà đã chuẩn đoán được bệnh nhanh thế?”
“Tôi cần gì phải khám. Cậu có thấy tôi làm rơi ống nghe xuống sàn không? Lúc tôi cúi nhặt, tôi để ý thấy phải 20 cái vỏ chuối trong thùng rác. Chắc chắn nó là thứ khiến bà ấy phát ốm”.
“Ôi, bác thật là thông minh. Cháu sẽ thử khám như thế ở nhà tiếp sau.”
Cuối cùng họ đã đến căn nhà tiếp sau, nói chuyện vài phút với bà lão chủ nhà. Bà lão than phiền là gần đây chẳng còn chút năng lượng sống nào cả.
“Có thể bà làm quá nhiều cho công việc mộ đạo đấy ạ.” – bác sĩ trẻ kết luận “Bà nên cắt giảm công việc đó đi, như thế sẽ giúp ích nhiều đấy ạ.”
Khi họ ra về, bác sĩ già đầy vẻ cảm kích: “Chuẩn đoán của cậu hoàn toàn chính xác. Nhưng làm sao cậu có được nó?”
“Dạ, thì cũng như cách bác làm ở căn nhà trước thôi, cháu cũng làm rơi ống nghe. Lúc cháu cúi xuống nhặt nó lên, cháu thấy ông tu sĩ dưới gầm giường.”
Nguồn tapchilamdep.com
Một bệnh nhân được tìm thấy đã chạy trốn từ phòng mổ xuống hội trường của một bệnh viện . Khi được hỏi lý do:
_ Vì sao ông phải chạy trốn?
_Tôi nghe cô y tá nói: “Đây chỉ là một cuộc phẫu thuật thường thôi, đừng quá lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà!”
_Thế thì tốt! Sao ông lại phải chạy trốn?
_Cô y tá nói với bác sĩ, không phải nói với tôi
Hàng xóm của J. là một gia đình Ý nhập cư, vì bất đồng ngôn ngữ nên ít khi tiếp xúc.
Lần này J. đến thăm người ấy ở bệnh viện sau một tai nạn giao thông dữ dội. Không còn nhận ra người hàng xóm, tòan thân của ông quấn bông băng, và đủ thứ dây nhơ lòng thòng.
J. cố gắng hỏi chuyện nhưng ông mắt vẫn nhắm nghiền. Đột nhiên hai mắt ông trợn lên và nói thều thào:”Mi stai bloccando il d’tubicino ossigeno, Pezzo di merda ….” rồi tắt thở. J. ghi nhớ kỹ câu nói này của ông mặc dù chẳng hiều gì.
Trong ngày tang lễ John nói với bà quả phụ đáng thương:
_Anh nhà có nói một vài điều trước khi nhắm mắt.
Bà góa phụ hỏi dồn, giọng đầy nước mắt:
_Ông ấy có nói yêu tôi trước khi nhắm mắt không?
_Tôi không hiểu tiếng Ý, nhưng anh ấy nói:”Mi stai bloccando il d’tubicino ossigeno, pezzo di merda ….”
Bà góa phụ nghe xong câu này liền ngất xỉu.
Đứa con gái nhỏ đứng gần đó khóc ré lên thảm thiết.
J. còn đang lớ ngớ chưa hiểu gì, thì con bé gào lên:
_Chú ơi, ba con nói: “Mày đạp lên ống thở oxy của tao rồi, thằng quỷ”